Chương 22: Đàn em, anh nhặt cái bút

Edit: Méo đi bộ

Tràn Ngữ Sương cầm điện thoại, ném chiếc qυầи ɭóŧ ướt sũng vào thùng rác phòng bên cạnh.

Cô đến bồn rửa tay trước mặt, nhìn chính mình trong gương.

Mái tóc tán loạn, hai má ửng hồng, khoé mắt ngấn lệ, lớp son môi màu đỏ đã bị cô liếʍ gần hết, nhìn đặc biệt... gợi cảm.

Cô lắc đầu, xoá bỏ cái từ để hình dung Cá Voi ra khỏi người mình.

Trần Ngữ Sương rửa tay rồi chỉnh lại tóc, vỗ vỗ mặt đến khi má bớt hồng, cô mới tô son rồi bước ra ngoài.

Chiếc váy đen chiffon này nói ngắn không ngắn, mà nói dài cũng chẳng phải. Vừa chạm đến đầu gối cô, để lộ cẳng chân mảnh khảnh trắng đến phát sáng.

Trần Ngữ Sương bước từ bước chậm rãi, dưới thân trống rỗng khiến cô vừa thẹn vừa khó chịu, nhưng đã tới cửa lớp rồi, cũng không tiện về phòng nữa.

Môn này là môn chung nên có ba lớp học cùng nhau, thầy giáo điểm danh một lần coi như tượng trưng, về sau không thèm quản nữa.

Khi cô đến thì đã gần đến giờ vào lớp, giảng đường rộng lớn chật kín người, may mà hàng cuối không có nhiều người ngồi lắm.

Cô chọn chỗ không có người ngồi xuống. Trần Ngữ Sương mất tự nhiên kéo váy, kẹp chặt giữa hai chân, cũng may không ai chú ý đến cô.

Đến khi cô phát hiện người ngồi hàng trước là Vương Hội Văn và bạn trai cô ta thì đã muộn, Vương Hội Văn thấy cô, thân thiện quay đầu gọi: "Sương Sương, lên đây ngồi này."

Trần Ngữ Sương cười trừ: "Tớ ngồi đây được rồi."

Vương Hội Văn thở dài thườn thượt, dựa vào ngực bạn trai, trong giọng nói có vẻ tủi thân: "Mỗi lần em quan tâm thì cô ấy đều như vậy."

Bạn trai ôm cô ta từ sau lưng, nở nụ cười háo sắc: "Cưng à, đừng buồn."

Vương Hội Văn lại quay đầu kéo tay cô, bĩu môi nhìn nam sinh ngồi cạnh bạn trai cô ta: "Đây là chàng trai lần trước tớ kể cho cậu này, nhìn cũng được phải không, hết tiết chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?"

Người này có diện mạo khá đứng đắn, cũng quay đầu nhìn Trần Ngữ Sương. Ánh mắt này quét qua cô như một con rắn, từ mặt đến cổ, cả phàn xương quai xanh thấp thoáng trên cổ áo, làm Trần Ngữ Sương không được thoải mái lắm.

Cô lúng túng nghiêng đầu, tận lực không nhìn nam sinh đối diện: "Không được rồi, hôm nay tớ có việc."

"Đừng mà..." Cô ta nũng nịu kêu: "Sao cậu cứ vậy thế..."

Thấy thầy giáo vào lớp, cô ta đành nuốt lại câu định nói, không cam lòng quay lên.

Cảm giác bị xoi mói đã biến mất, lúc này Trần Ngữ Sương mới thả lỏng hơn. Cô tiếp tục kéo chặt váy, cố gắng làm lơ cảm giác trống rỗng bên dưới.

Môn chung của đại học đa phần đều rất nhàn, sinh viên ngồi dưới làm việc của mình, giảng viên của không quan tâm. Trần Ngữ Sương lấy điện thoại từ trong cặp ra, nhắn tin với Cá Voi.

"Em đang học à?"

Cô nhắn lại: "Em vừa mới vào lớp."

Chợt cảm giác tủi thân từ đâu tới: "Bạn cùng phòng của em muốn em đi ăn cơm với một nam sinh."

"Mẹ." Lần đầu anh nhắn nhanh đến vậy: "Bảo bạn cùng phòng em ăn phân đi!"

Cô nói cũng chỉ vì muốn làm nũng, trong lòng dâng lên chút ngọt ngào: "Em không đồng ý, lúc trước em đã nói với bọn họ là em có bạn trai rồi."

"Bạn trai? Ai vậy?" Anh cố tình giả ngu.

"Chính là người... Rất cao rất đẹp trai..." Cô cũng giả ngu theo anh.

Cá Voi lo lắng nhắn một trang dài: "????" Nguyên một hàng chấm hỏi thêm mấy icon khóc huhu.

"Chính là Cá Voi vừa cao vừa đẹp trai đó." Cô phì cười.

"Hừ, thế còn tạm được." Đầu kia Lâm Cạnh cũng đang cười ngoác miệng, giống y chang đứa ngốc.

Anh lấy cớ kết thúc cuộc trò chuyện, lại đi thêm một tầng nữa, tìm phòng học trên thời khoá biểu của lớp mỹ thuật.

Phòng này... Không phải.

Phòng này... Đúng rồi!

Trong tay Lâm Cạnh cầm một quyển vở với một cái bút, đứng sau cửa lén nhìn vào phòng, thấy bóng dáng nhỏ xinh với mái tóc dài ngồi kia.

Anh xoa đỉnh đầu, rồi lại sửa sang quần áo một chút, mới bước từ cửa sau đến cạnh cô.

Cô không mặc qυầи ɭóŧ. Anh nghĩ vậy nên thấy không yên tâm, nhanh chóng hỏi bạn bè xem lịch học của năm hai, muốn tự mình đến tìm cô.

Trần Ngữ Sương vẫn đang dõi theo tin nhắn của Cá Voi gửi, hơi mất mát cụp mắt, đột nhiên bên cạnh có người ngồi xuống.

Hạ thân trống rỗng, vừa rồi bên cạnh không có ai thì không sao, bây giờ xuất hiện thì cảm giác bất an lùa tới, cô mở to mắt cảnh giác nhìn người bên cạnh.

Vậy mà lại thấy được người tuyệt đối không có khả năng lại xuất hiện ở đây.

"Đàn anh?"

Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông màu trắng thoải mái: "Đàn em, trùng hợp quá!"

Trần Ngữ Sương: "?" Đang đùa đấy à?

"Đàn anh, anh đến đây... Làm gì thế ạ?"

"Anh dự thính."

Tay anh cầm bút với quyển vở, làm bộ làm tịch.

Bạn học này, bạn có thấy khó hiểu không? Một đàn anh năm tư, rảnh rỗi đến mức đến lớp môn chung của năm hai để dự thính?

Trần Ngữ Sương nở nụ cười ngại ngùng, cảm giác chỉ số thông minh của mình bị dẵm nát trên mặt đất rồi, cô khẽ di mũi chân, cách xa người kỳ quái này một chút.

"Đàn anh Lâm Cạnh?!" Vương Hội Văn chợt hô lên, làm cho mọi người đều quay lại, nhưng cô ta không thèm quan tâm.

"Sao anh lại đến đây dự thính thế ạ?" Hiển nhiên là cô ta nghe thấy màn đối thoại vừa rồi.

Vừa rồi Lâm Cạnh nhìn Trần Ngữ Sương, bây giờ trong đầu đều là: Vợ mình sao lại đẹp như vậy chứ, lúc nói chuyện cũng đáng yêu nữa. Nhưng mà vừa nghĩ lại, anh mới nhận ra câu nói của mình hơi ngốc nghếch.

Lâm Cạnh xấu hổ cười trừ, không đáp.

Vương Hội Văn cũng không để ý, nhanh chóng hỏi thêm: "Anh Lâm Cạnh, anh có nhớ em không, lúc trước em có đi xem anh chơi bóng rổ đó."

"Hả..?" Lâm Cạnh nghi hoặc, nhiều người xem anh chơi bóng rổ như vậy, làm sao nhớ ai với ai.

Cô ta cười nói: "Anh nhớ kỹ đi! Đàn anh, em còn có QQ của anh nữa, lần trước em gửi tin nhắn mà không thấy anh trả lời."

Mặc dù Lâm Cạnh đã quen với việc có người hâm mộ, nhưng lần đầu anh gặp được người tự biên như vậy, không khỏi hơi lúng túng: "Ờ nhưng mà... Tôi không quen em."

Nụ cười Vương Hội Văn cứng lại, song rất nhanh đã giãn ra: "À không sao đâu, đàn anh."

Cô ta thử hỏi: "Anh biết... Trần Ngữ Sương hả?"

"Biết."

"Không biết."

Hai câu nói ra làm cả hai cùng ngẩn người, quay đầu nhìn nhau.

Trần Ngữ Sương cũng đã ngầm hiểu ra ý của Lâm Cạnh: "Không phải tôi từng giúp em sao?"

Lâm Cạnh cũng đọc hiểu ánh mắt của cô: "Tôi không biết anh tên là gì."

Bầu không khí xấu hổ tản ra xung quanh.

Vương Hội Văn nhìn hai người bằng ánh mắt kỳ lạ, đến khi bị người bạn trai đen mặt kéo lại thì mới quay đầu.

Cuối cùng cũng quay đi, hai người cùng thở phào.

Hai chân bị kẹp chặt của Trần Ngữ Sương rốt cuộc đã có thể thả lỏng, không mặc qυầи ɭóŧ đã xấu hổ lắm rồi, càng đừng nói bị người nhìn chằm chằm.

Đột nhiên có cái gì đó rơi qua người, trượt theo váy cô rớt xuống, nằm ở bên chân.

Trần Ngữ Sương: "?"

Cô quay đầu nhìn nơi mà thứ này bay tới, Lâm Cạnh vẫn còn giữ nguyên động tác cầm bút, nhưng ngón tay lại trống không, anh cười xấu hổ; "Đàn em, anh nhặt cái bút."

Trần Ngữ Sương "à..." một tiếng, đang định nói để cô nhặt giúp anh.

Nào ngờ đỉnh đầu mềm mại kia đã cúi xuống mất rồi.