Chương 23: Hương vị của cô ấy

Edit: Méo

Đã quá muộn để cản anh, Trần Ngữ Sương chỉ có thể kẹp chặt hai chân nhìn anh cúi xuống.

Đầu ngón tay cô đã tê rần, toàn thân căng ra như dây đàn.

Đỉnh đầu mềm mại dừng ở bên váy cô một chút, rồi lại cúi sâu hơn nữa.

Trần Ngữ Sương càng thêm khẩn trương, mũi chân bấu chặt vào đầu giày, cọ cọ trên mặt đất, lực mạnh đến mức khiến cô đau nhức. Nơi hạ thân giống như bị kí©h thí©ɧ, khép mở một chút rồi phun ra một luồng dâʍ ŧᏂủy̠.

"..." Cô cọ xát hai chân, cả mặt đỏ bừng như quả cà chua, đành phải cúi đầu nhìn điện thoại che đi.

Dẫu biết đàn anh không thể nghe thấy tiếng nước chảy dưới thân, song sự ngượng ngùng vẫn bao trùm cả người cô.

"Đàn anh... Anh tìm được chưa?" Thật ra vừa rồi Lâm Cạnh mới chỉ cúi xuống nhưng Trần Ngữ Sương lo lắng khả năng sẽ bị nhìn trộm bất cứ lúc nào, không kìm được mà thúc giục anh.

Giọng anh rất nhỏ, ở dưới bàn nhích tới nhích lui, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc: "Em đợi chút, bút rơi hơi xa."

Anh lại dịch lên trước người Trần Ngữ Sương, dáng vẻ như đang rất cố gắng nhặt bút. Trần Ngữ Sương đành cố gắng co chân lại hết mức cho anh dễ di chuyển.

Lâm Cạnh cúi đầu, cứ thế làm lơ cái bút đang nằm dưới chân cô, coi như không thấy mà liếc xung quanh.

Song vừa nhìn thấy váy Trần Ngữ Sương thì cơn giận dữ lập tức sôi trào.

Một chiếc váy chỉ dài tới đầu gối thì che được cái gì? Hai chân thon trắng như tuyết của cô lộ ra ngoài hết, lỡ bị kẻ quái dị nào nhìn trộm thì sao bây giờ? Huống hồ cô còn không mặc qυầи ɭóŧ!

Lâm Cạnh vẫn chưa nhận ra chính anh mới là cái người quái dị đó.

Anh thậm chí còn muốn lấy quần dài của mình đưa cho cô mặc, tốt nhất là kín kẽ toàn thân.

Lâm Cá Voi cầm bút, chợt nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời. Anh tính toán tốc độ xoay bút, góc độ buông bút, thậm chí là cả phản ứng của Trần Ngữ Sương nữa. Bút máy trên tay Lâm Cạnh rơi xuống tạo thành một đường cong hoàn mỹ, không ngoài dự đoán của anh, cứ thế mà rơi dưới chân Sương Sương.

Lớp phủ kim loại, nhìn đã biết là chiếc bút máy xa xỉ, thế mà lại bị chủ nhân không thương tiếc ném thẳng xuống đất. Trên mặt bút còn sót lại chút bụi bẩn, trông rõ đáng thương, Lâm Cạnh lại chẳng chút để tâm, thậm chí còn hưng phấn đá nó ra xa.

Bút máy tội nghiệp làm công cụ bị đá, mặt còn lại cũng dính đầy bụi trên mặt đất.

Bút máy: Wdnmd*, tôi đã làm gì sai?

(*) Có nghĩa là [Dcmm].

Đôi chân dài trắng hơi cọ xát, Lâm Cạnh nhìn rất rõ ràng. Anh biết cô không mặc qυầи ɭóŧ, càng thêm ác ý trêu đùa.

Lâm Cạnh nín cười, lén nhìn cô mất tự nhiên mà kẹp chân lại, động tác nhặt bút ngày càng chậm chạp.

Không biết có phải ảo giác của Lâm Cạnh hay không, chóp mũi như có mùi hương ngọt ngào quyến rũ bay tới. Loại cảm giác này như có như không, lúc không chú ý thì quanh quẩn bên mũi, nhưng nếu tập trung thì có thể cảm nhận được hương thơm tươi mát và cơ thể mềm mại của cô.

Đầu anh cũng nóng lên, người mình thích không mặc qυầи ɭóŧ đang ngồi bên cạnh. Anh tưởng tượng vùng đất ẩm ướt xinh đẹp bên dưới váy cô, lại nhớ đến hương vị quyến rũ ngọt ngào mơ hồ, hầu kết như bị kí©h thí©ɧ, cổ họng khô đến phát đau.

Chàng trai trẻ hai mấy tuổi đầu sao có thể chịu được cám dỗ như vậy.? Thân dưới của anh vừa phát tiết bây giờ lại cứng rắn, bị suy nghĩ dâʍ ɖu͙© làm đầu óc mơ màng, trong đầu chỉ có cảnh đẹp dưới váy cô. Mùi hương gợϊ ɖụ© như có như không phảng phất trong không khí, Lâm Cạnh từ từ dựa lên đùi cô.

...Cho đến khi đầu anh bị đập một cái rất mạnh.

Nhờ cái tát này mà Lâm Cạnh tỉnh táo lại, anh phát hiện nửa thân người đều dí sát vào chân cô, đầu sắp nằm lên đùi cô gái nhỏ luôn rồi.

Lâm Cạnh nhặt bút bên chân cô, nhanh chóng ngồi dậy.

Mặt Trần Ngữ Sương đã đỏ hồng, cô chịu đựng cảm giác ngượng ngùng hồi lâu, mà anh thì cứ chậm chạp không chút quan ngại.

Tiểu huyệt dưới thân như cảm nhận được chủ nhân nó đang khẩn trương, chợt co rút lại rồi một dòng chất lỏng lại cứ thế chảy ra, ướt đẫm hạ thân.

Trần Ngữ Sương ngượng đến mức đầu nóng như nước sôi, tiểu huyệt ướt dính làm cô rối tinh rối mù, cúi đầu mong anh đừng tìm nữa.

Nào ngờ cô lại nghe thấy tiếng hít thở rất nhẹ, đầu cũng dựa sát đùi cô.

Toàn thân cô nóng bừng, anh... Anh ngửi thấy mùi gì sao?

Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô ngượng muốn chết, trong lòng chợt nảy sinh một ý nghĩ: "Fuck! Lưu manh à?"

Trần Ngữ Sương duỗi tay, lộ ra cánh tay thon dài mạnh mẽ đập một nhát lên đầu anh.

Anh ngẩng đầu, trên mặt hơi mất tự nhiên, trong tay đang cầm chiếc bút máy.

Trần Ngữ Sương im lặng, trên mặt nóng đến tê dại, cô không cần nghĩ cũng biết mặt mình đỏ đến mức nào. Khoé mắt cô hơi phiếm hồng, giận dữ trừng mắt nhìn anh.

Tiêu rồi! Tâm trí Lâm Cạnh căng thẳng, bị cô lườm nhưng bên dưới lại cứng hơn là thế nào.

Anh cố đè nén suy nghĩ dâʍ ɖu͙© trong đầu, trên mặt vẫn ra vẻ thoải mái tự nhiên, nở nụ cười ngượng ngùng: "Đàn em." Rồi giơ chiếc bút lên, nói: "Tìm thấy rồi."

Cô đã hoàn toàn coi anh là kẻ mặt người dạ thú, hiển nhiên sẽ không thèm để ý nữa. Trần Ngữ Sương dịch sang bên, cúi đầu gửi tin nhắn.

"Cá Voi, hình như em gặp biếи ŧɦái."

Điện thoại Lâm Cạnh chợt vang chuông báo, anh biến sắc, vội tắt âm thanh đi. Năm tư gần như không phải đi học, mà bình thường đi học anh cũng không có thói quen để chế độ im lặng.

Lâm Cạnh hơi liếc qua, Sương Sương của anh đang nhìn, mặt đầy nghi hoặc.

Lòng anh tràn ngập căng thẳng, vội mở điện thoại, nhấn vào ảnh đại diện của anh em tốt rồi gõ như điên trên bàn phím.

[Cá Voi]: kdjsishdbjd!JALs

[Cá Voi]: Ha ha ha ha khẹc khẹc khẹc hê hê hê

Nhìn anh nhắn như bay trên điện thoại, Trần Ngữ Sương cúi xuống nhìn máy mình, vẫn không có tin nhắn trả lời. Cô nhớ lại Cá Voi nói anh bận, bèn ném nghi ngờ ra khỏi đầu.

Lâm Cạnh nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đang lướt Weibo thì thở phào nhẹ nhõm, giải trừ hiềm nghi.

Anh mở tin nhắn Sương Sương gửi tới: [Cá Voi, hình như em gặp biếи ŧɦái.]

Lâm Cạnh: "..."

Lâm Cạnh: Cô ấy nói gặp biếи ŧɦái, có phải đang chỉ mình không?

Suy nghĩ trong đầu không ngừng bị tin nhắn cắt đứt, bạn anh gửi lại một đống chấm hỏi.

[Robot]: Cậu bị bắt cóc hay đang đập đầu vào bàn phím thế?

Lâm Cạnh không có tâm trạng để ý đến cậu ta, trong đầu toàn là "Vừa rồi đến gần Sương Sương, trên người cô ấy thơm quá.", "Sao lại thành biếи ŧɦái rồi??"

Một đống suy nghĩ loạn xị ngậu nên anh trả lời tin nhắn rất qua loa.

[Cá Voi]: Đã xem.

[Robot]: ?!

Hết tiết, Trần Ngữ Sương nắm chặt váy vội đi ra khỏi lớp, dưới thân ẩm ướt lồ lộ trong không khí khiến cô thấy khó chịu, lại càng không thấy yên tâm, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Nhưng phiền toái cứ kéo đến liên tục.

Đầu tiên là Lâm Cạnh: "Đàn em, em trọ ở đâu? Có cần anh đưa về không?"

Cảm giác của Trần Ngữ Sương đối với anh lúc này chỉ có chán ghét cùng mất tự nhiên, trên mặt cũng lạnh nhạt vô cùng: "Tôi bắt xe là được. Đi đây, gặp lại sau."

Lâm Cạnh hơi mất mát dừng bước, Sương Sương ở ngoài sao lại lạnh lùng hơn trên mạng nhiều vậy chứ?

Tiếp đó là nhóm Vương Hội Văn cứ bám lấy không tha: "Sương Sương, ôi trời, sao cậu đi nhanh thế? Không phải tớ nói chúng ta cùng đi ăn cơm à, bạn trai tớ có thẻ hội viên của khách sạn Cẩm Tú ở trung tâm thành phố, chỗ này đặt bàn không dễ đâu. Bạn cùng phòng của anh ấy cũng đi, cùng nhau làm quen nhé?"

Trần Ngữ Sương cau mày, rảo bước nhanh hơn: "Tớ có việc thật mà, giờ phải về nhà gấp, không đi được đâu."

Bàn tay dính đầy mồ hôi của cô ta giữ chặt lấy tay cô: "Ngày nào cậu cũng rảnh rỗi ở nhà một mình thì bận cái gì, tớ giới thiệu bạn trai cho mà cậu không muốn à?" Hiển nhiên là cô ta không tin cô đã có bạn trai.

Da gà Trần Ngữ Sương nổi hết lên, cô gắng sức đẩy tay cô ta nhưng không được, cứ bám riết không buông. Trần Ngữ Sương bực mình trừng mắt: "Tớ nói rồi. Không. Đi!"

Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ.

Bàn tay của Vương Hội Văn bấu chặt tay cô khiến nơi đó hồng rực lên, móng tay cô ta rất dài, bấu lên làm cô càng thêm đau nhói.

Một bàn tay to dài rộng rãi giơ lên, hai đầu ngón tay bấu chặt tay Vương Hội Văn, mạnh mẽ giật ra như cầm phải đồ dơ bẩn.

Lâm Cạnh vốn đang buồn chán nhắn lại cho Sườn Sương, nào ngờ ngẩng đầu lên lại thấy cảnh tượng cô bị ba đến bốn người vây quanh. Cô không cao, lúc này hoàn toàn bị bao phủ giữa bọn họ, cánh tay còn bị một người trong đó túm lấy.

Lòng anh lạnh buốt, vội chạy tới thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Cổ tay trắng nõn tựa trăng sáng lúc này hơi ửng đỏ, còn có móng tay đỏ thẫm ấn xuống, nhìn đáng thương cực kỳ.

Lâm Cạnh nhìn thấy chỉ muốn gϊếŧ chết đám người này. Bình thường gương mặt luôn mỉm cười của anh lại đột nhiên lạnh như băng, thấp thoáng vẻ u ám, nhìn Vương Hội Văn bằng con mắt lạnh lùng không chút cảm xúc.

"Đúng là hôm nay cô ấy có việc, bận đi hẹn hò với tôi."

Vương Hội Văn bị anh hất tay còn đang tủi thân, lại bị ánh mắt như đang nhìn rác rưởi của anh làm cho sợ hãi, nhưng tất cả đều không đáng sợ bằng câu nói kia của anh.

"Gì cơ? Hẹn hò?" Cô ta hoảng hốt kêu lên.

"Đúng vậy." Anh lạnh lùng đáp.