Chương 39: Bất ngờ cao trào

Cô há miệng thở dốc, nhưng vẫn cảm thấy nghẹt thở như cũ.

Mồ hôi sau lưng toát ra làm ướt nhẹp quần áo, dịch thủy nơi hạ thân cũng không ngừng phun ra, dính nhớp ẩm ướt như đang không hài lòng. Mắt cô ướt sũng, khi đối diện với ánh mắt anh thì không khỏi ngượng ngùng, không cách nào dời mắt.

Vì sao chỉ hôn thôi mà đã ướt vậy chứ?

Người cô mềm nhũn tựa vào lòng anh, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Đến khi cô bình tĩnh hơn, anh tiếp tục đỡ tay lên gáy cô rồi hôn xuống.

Lần này là sự hưởng thụ sau khi đã quen, động tác của anh cũng càng thêm bá đạo hơn, tay thậm chí còn xoa bóp eo cô.

Lâm Cạnh mạnh mẽ hôn xuống, bàn tay cọ xát trên eo cô rồi dần len lỏi vào trong, chạm được tới làn da mềm mại của cô.

Trần Ngữ Sương bị hôn đến choáng váng, cô khẽ rêи ɾỉ, cả người run rẩy.

Tay anh rất nóng, như sắp thiêu cháy cô.

Một khi du͙© vọиɠ mất khống chế thì khó có cách nào kiềm lại được.

Giống như bọn họ đều biết cách một lớp ngăn, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện, nhưng cơ thể lại tự động dựa sát vào nhau, hôn càng thêm sâu.

Một tay anh ôm chặt làn da mượt mà của cô, đầu nóng thiêu đốt toàn bộ lý trí, để mặc du͙© vọиɠ làm càn.

Từ eo đến sống lưng, lại dọc theo nách đi tới bầu ngực trắng nõn.

Lâm Cạnh đã từng thấy bầu ngực này trên ảnh, lúc ấy đã bị lạc mất ba hồn sáu phách rồi, huống chi bây giờ lại còn được chạm tay vào.

Bàn tay anh khẽ vuốt ve theo lớp vải dệt, tiện tay đẩy chiếc áσ ɭóŧ lên trên cho đến khi sờ được vào nơi căng tròn mềm mại.

Anh suýt thì rên thành tiếng.

Nước mắt Trần Ngữ Sương chảy ra khỏi khóe mắt đang nhắm nghiền, cô biết bàn tay đang di chuyển trên cơ thể mình là của ai, nhưng lại không có cách nào tránh thoát, hoặc cũng có lẽ là không muốn tránh.

Hạ thân ngứa ngáy lan dần lên trên, lại được bàn tay nóng bỏng an ủi một chút. Hai đầṳ ѵú trước ngực lần lượt bị cọ xát mà nhô lên, khát vọng muốn chiếm lấy cô xâm chiếm trí não anh, chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ dâng trào.

Miệng cô bị hôn đến tê dại, vừa sưng vừa hồng, nước bọt chảy theo khóe miệng đi xuống.

Lương tâm anh trỗi dậy nên rời khỏi môi cô thở hổn hển, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, cự vật cứng rắn dưới thân dựng thẳng khẽ cọ xát vào người Trần Ngữ Sương.

Môi chạm vào vành tai cô, nước bọt liếʍ quanh khiến nơi đó đỏ bừng, ánh lên một lớp ánh sáng mê người.

“Sương Sương?” Giọng anh khàn khàn nặng nề, còn có ý cầu xin.

Lý trí Trần Ngữ Sương đang gắng sức trụ vững, nghe thấy âm thanh của anh thì lập tức tan rã, quăng mũ cởi giáp. Điện giật tê ngứa lan đến toàn thân, âʍ ɦộ khép mở run rẩy phun ra một lớp dịch nhầy, dính nhớp vào qυầи ɭóŧ.

Đầu cô nóng lên khiến mặt cũng đỏ theo, run tay choàng lên cổ anh, không cần nói cũng biết cô thỏa hiệp.

“Hừm…” Anh bật cười, lại khiến cô run lên.

Lực tay quá lớn khiến trước ngực cô mỏi nhừ, bàn tay anh chạy dọc theo rốn, thăm nơi cốc địa u hoang xoắn chặt.

Quần jean của cô bị anh nhẹ nhàng cởi khóa, đầu ngón tay nhanh nhẹn sờ vào chiếc qυầи ɭóŧ ẩm ướt. Nơi đó vừa nóng vừa ướt, dâʍ ŧᏂủy̠ nhiều vô cùng.

Anh cúi đầu cắn lỗ tai cô, ngậm vành tai mềm mại nhỏ xinh, hơi thở nóng ấm phun vào lỗ tai lan thẳng lên đầu: “Nhiều nước thật đấy…”

Mặt cô đỏ bừng, hai tai đỏ rực. Trần Ngữ Sương giả vờ như không nghe thấy, mặc cho bàn tay kia cọ xát môi âʍ ɦộ ẩm ướt qua qυầи ɭóŧ.

Tiếng nước bên tai càng xối xả, cô không thể phân biệt được đó là tiếng vòi hoa sen hay là tiếng nước từ chính mình, chỉ có thể cắn môi kiềm chế tiếng rêи ɾỉ.

“Sướиɠ quá…” Khóe mắt cô có một giọt nước mắt, trong đầu còn mông lung nghĩ vì sao anh lại làm vậy.

Đầu ngón tay anh bị chai do thường xuyên chơi bóng rổ, thô bạo cọ xát xoa nắn môi âʍ ɦộ qua chiếc qυầи ɭóŧ, suýt thì làm cô bật khóc.

Lực đạo và tốc độ này hoàn toàn khác xa cảm giác khi cô tự thủ da^ʍ, vừa nhanh lại vừa mạnh bạo, sung sướиɠ đến mức run người. Bắp chân cũng run lên, bên dưới không ngừng chảy nước.

Trần Ngữ Sương vùi đầu cắn lên vai anh, đè nén âm thanh trong cổ họng, eo cũng cong lên, hoàn toàn không chịu nổi khống chế của cơ thể.

Quá sung sướиɠ, sao lại sướиɠ như vậy chứ… Trong đầu cô chỉ còn kɧoáı ©ảʍ, nước mắt thấm đẫm vai anh, ướt sũng một mảng.

Trong lúc cô hoảng hốt, như nghe thấy có người nói rất gần bọn họ.

“Ê, bọn mày có thấy anh Cạnh không?”

“Không, vừa nãy thấy anh ấy đi với bạn gái rồi.”

Có tiếng cười nói vang lên kèm theo thâm ý khó nói: “Bạn gái người ta xinh đẹp như thế, dáng người cũng đẹp nữa, hề hề, nói không chừng là đi…”

Mấy tên con trai thường hay đùa giỡn về chuyện 18+: “Chậc chậc, bạn gái anh ấy có phúc thật đấy. Sức khỏe và dươиɠ ѵậŧ của anh Cạnh…”

Cách một cánh cửa là hai thế giới khác nhau, Trần Ngữ Sương suýt ngất đi vì xấu hổ. Cô cắn mạnh lên người anh, nhưng thân thể lại càng thêm mẫn cảm vì cảm giác sung sướиɠ khi nhìn trộm này, khát vọng càng gia tăng.

Anh khẽ nói bên tai cô, bàn tay với vào trong lớp qυầи ɭóŧ, sờ đến miệng tiểu huyệt ẩm ướt.

Da thịt kề nhau, nơi mẫn cảm nhất bị xoa nắn, kɧoáı ©ảʍ không ngăn được lan tràn ra toàn thân, như muốn đập tan lý trí.

Vừa rồi cô vẫn còn ngượng ngùng, nhưng bây giờ không còn tâm trạng đâu mà lo đến những chuyện đó nữa. Nước mắt chảy dọc gương mặt cô, cảm thụ đầu ngón tay thô ráp mạnh mẽ khuấy đảo nơi da thịt non mềm, ngay cả máu cũng nóng hừng hực, kí©h thí©ɧ cô muốn thét lên.

Cô nhón chân nâng mông muốn anh nhẹ hơn, nhưng bàn tay kia lại càng duỗi ra, bao trùm toàn bộ miệng huyệt, tách môi âʍ đa͙σ mềm mại kia mà mạnh mẽ cọ xát.

“Huhu…” Cô khẽ nức nở.

Tay anh di chuyển càng lúc càng nhanh, xoa nắn âm huyệt cô đến mức phát hỏa. Miệng huyệt sưng tấy bị tách sang hai bên, đáng thương vô cùng. Tiểu huyệt cô càng ngày càng mỏi, cảm giác tê ngứa truyền khắp hạ thân, hai múi thịt phát ra tiếng nước dâʍ đãиɠ, sắc tình đến nỗi hít thở không thông.

Cho đến khi động tác xoa nắn dừng lại, ngón tay không nghe lời mạnh mẽ đâm thẳng vào tiểu huyệt đang đóng mở.

Toàn thân cô cứng đờ, nước mắt chảy không ngừng, bắp đùi càng thêm yếu ớt ngã vào người anh. Hạ thân mất khống chế phun ra một lượng dâʍ ŧᏂủy̠ lớn, xối thẳng vào tay anh.

Bất ngờ cao trào, kɧoáı ©ảʍ càng thêm mãnh liệt hơn so với trước đây cô tự trải nghiệm.

Nước mắt cô chảy liên tục, Trần Ngữ Sương như người mất hồn, tựa vào vai anh thở dốc.