Chương 40: Sương Sương… Làm bạn gái anh nhé!

Lâm Cạnh dịu dàng nghiêng đầu, hôn lên chiếc cổ trắng nõn đang dựa vào vai anh, khẽ liếʍ dọc một đường từ vành tai đến xương quai xanh đỏ ửng.

Đôi mắt Trần Ngữ Sương đẫm lệ, hàng mi dài bị nước mắt làm ướt sũng, chúng dính chặt vào nhau che đi du͙© vọиɠ trong mắt.

Cho đến khi cảm giác bị vật cứng chạm vào bụng ngày càng rõ ràng thì cô mới hoảng hồn, mở to đôi mắt long lanh nhìn anh.

Lâm Cạnh nhân cơ hội khẽ cọ hàng mi như lông vũ của anh lên má cô, đáng thương nói: “Sương Sương… khó chịu.” Lúc nói chuyện còn chọc chọc vào eo cô, khiến vật cứng kia càng thêm dán sát lên bụng nhỏ.

Viền mắt cô hồng hồng, não bộ hoàn toàn đình trệ, lý trí đã sớm bay biến từ lúc nào, hơn nữa anh lại còn dùng giọng nói dịu dàng ngọt như mật cầu xin nữa.

Bàn tay phải của Trần Ngữ Sương được bàn tay thon dài của anh nắm lấy, khớp xương rắn chắc kéo tay cô, mật dịch còn dính trên tay, khiến cô cảm thấy ướŧ áŧ vô cùng.

“Anh…” Cô không nói nổi, bàn tay bị nắm lấy đưa tới hạ thân nóng hổi đang nhô lên.

Lớp vải quần mỏng dính, cô gần như có thể cảm nhận được gân xanh trên dươиɠ ѵậŧ nhảy lên.

Lâm Cạnh vùi đầu bên tai cô thở gấp, tay kéo quần xuống, cởi cả chiếc quần sịp màu đen bó sát.

Vật cứng đó lập tức bắn thẳng ra ngoài, nóng hầm hập chạm vào tay cô.

“Ưm…” Vừa rồi cô chẳng may liếc qua vật tiếp xúc với tay mình, xấu hổ vội quay đi, hai mắt như mất đi tiêu cự nhìn chằm chằm vào trần nhà đầy sương mù.

Lâm Cạnh đặt tay cô lên dươиɠ ѵậŧ đang dựng thẳng, cả người cô cứng đờ, sờ không được mà không sờ cũng không được. Tay cô đặt lêи đỉиɦ côn ŧᏂịŧ, không dám dùng lực.

Anh nhẹ nhàng cắn lỗ tai gọi cô Sương Sương, bảo bối, rồi lại nói anh khó chịu.

Nào ai từ chối được lời nói này chứ.

Cô khẽ nhúc nhích theo bản năng, đầu ngón tay sờ theo đường gân lêи đỉиɦ đầu, bị hơi nóng nơi đó làm run lên, do dự nhẹ nhàng xoa hai cái.

Tiếng rêи ɾỉ từ cổ họng anh bật ra không thỏa mãn lắm, giống như một chú cún con, tay anh với vào hoa huyệt giữa hai chân cô, lấy ra một lớp mật dịch nhão dính rồi bôi lên cây côn ŧᏂịŧ, kéo tay cô dọc theo nó di chuyển.

“Sương Sương, giúp anh.”

Mắt cô nhắm chặt, cổ họng đau nhói, không có ý định lấy mật dịch của mình để bôi lên, chỉ máy móc vuốt ve theo động tác của anh.

“Xấu hổ quá…” Trong đầu cô không biết đã xuất hiện câu nói này bao nhiêu lần, nhay sau đó lại bị ngón tay đang cắm ở tiểu huyệt mềm mại làm quên đi.

Khớp xương thô to cùng đầu ngón tay bị chai càng mang tới cảm xúc mãnh liệt, anh thăm dò hành lang tiểu huyệt vừa cao trào một lần, miệng huyệt thèm khát mυ"ŧ ngón tay, phát ra tiếng ọp ẹp dâʍ đãиɠ.

Anh cắm ngón tay vào sâu hơn, xoay tròn uốn lượn quanh vách tường chật hẹp, hung hăng với vào chỗ sâu nhất, dâʍ ŧᏂủy̠ theo động tác anh chảy rơi đầy đất.

Hai mắt cô đẫm lệ mơ hồ bị ngón tay anh làm cho run rẩy, bàn tay không ngừng di chuyển trên dươиɠ ѵậŧ cương cứng nóng bỏng, cảm thấy chính mình sắp chết trong bầu không khí phóng đãng này.

Đến khi anh lại nhét thêm một ngón giữa, hai ngón tay cùng thâm nhập, càng thô càng dài thăm dò huyệt thịt.

Bỗng nhiên anh dừng lại.

Trần Ngữ Sương mở to đôi mắt mông lung, hoảng hốt đối diện với anh.

Giọng Lâm Cạnh hơi khàn, ẩm ướt truyền vào tai cô: “Sương Sương… Anh sờ phải…”

Khóe môi cô run rẩy không nói nên lời, nước mắt chảy càng nhiều dọc theo khóe mắt đi xuống, tim đập như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Đó là một bức tường mềm mại, yên tĩnh lớn lên ở sâu trong tiểu huyệt, bảo hộ vùng đất chưa bị người khai phá.

Đôi mắt Lâm Cạnh đỏ lên, tuy anh không quan trọng trinh tiết nhưng có ai lại không muốn lần đầu tiên của người yêu là dành cho mình.

Đầu ngón tay lăn lộn một vòng trước lớp màng, hầu kết trên chiếc cổ thon dài phập phồng như đang trói chặt một con thú.

Anh chịu đựng ham muốn trong lòng rút tay lại, tìm kiếm trên vách tường nơi khiến cô điên cuồng, cho đến khi ấn vào một thứ gì đó nhô lên.

“A…” Cô thở hổn hển, cảm giác xấu hổ bị dập tắt thay bằng kɧoáı ©ảʍ, đắm chìm trong ngón tay đang cắm vào trong tiểu huyệt.

Lâm Cạnh hung hăng cọ xát, ngón tay đè bên ngoài miệng huyệt mạnh mẽ ra vào liên tục.

Cô khóc nức nở, lại không dám cất tiếng, chỉ có thể oan ức bị hai đầu ngón tay khiến hai chân run rẩy, nước mắt chảy ròng ròng.

Cho đến khi một làn sóng triều khác, hai ngón tay đều chạm vào vách tường mẫn cảm nhất, khiến cả người cô tê dại.

Miệng huyệt chợt xoắn lại, sau đó vô lực mà trũng xuống, mật dịch từ sâu trong phun ra, nhỏ giọt cùng với tiếng nước trong phòng tắm, khiến người nghe không biết âm thanh từ đâu tới.

Trần Ngữ Sương cắn chặt lên xương quai xanh của anh, bàn tay run rẩy buông khỏi hạ thân anh.

Lâm Cạnh cũng không để ý, hai mắt đỏ bừng cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đỏ phồng dán lên huyệt thịt vừa cao trào còn đang run rẩy mà va chạm mấy cái, vui sướиɠ bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên ngoài miệng huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lên tiểu huyệt đỏ thẫm, chậm rãi chảy xuống hai chân.

Tình nồng không ngăn được, hai thân thể dán chặt vào nhau, mắt cô ướt sũng, mê người khiến anh muốn hôn lên.

Lâm Cạnh nghĩ vậy thì làm ngay, đôi môi mềm mại hôn lên giọt lệ trên mắt rồi lại đến hàng mi, thậm chí còn vươn đầu liếʍ cô.

Đến khi không còn ai trong phòng tắm, hơi nước mịt mù dần tan, xung quanh yên tĩnh trở lại thì cô mới dám nhỏ giọng rầm rì hai tiếng.

“Đừng… liếʍ.”

Lâm Cạnh ôm chặt cô, giữa môi và răng có vị mặn của nước mắt, có loại độc mang hương vị của Sương Sương, khiến người trầm mê.

“Sương Sương… Làm bạn gái anh nhé!”

Sợi tóc giữa cổ cô bị anh thổi quét cọ vào người, ngứa ngáy khiến cô muốn cuộn tròn người lại.

Trần Ngữ Sương lẩm bẩm “ừm” một tiếng.