Chương 44: Vậy em muốn ở đâu?

Mấy ngày nay Lâm Cạnh rất rảnh rỗi nên thường qua nhà Trần Ngữ Sương nấu cơm cho cô.

Tài nấu nướng của anh rất tốt, Trần Ngữ Sương ham ăn nên chỉ vài ngày mà cô đã tăng lên mấy cân.

“Huhu… Em không ăn¸nhiều như vậy nữa đâu.” Trần Ngữ Sương nhìn cân điện tử mà khóc không ra nước mắt.

Lâm Cạnh không để ý chuyện này, Trần Ngữ Sương trong mắt anh gầy lắm rồi, đến nỗi cô nói béo nhưng anh thật sự không nhìn ra.

Anh véo hai má mềm mại của cô, nói cho có lệ: “Không sao không sao, cục cưng không mập chút nào nhiều thịt thì sờ mới mềm.”

Trần Ngữ Sương “...” Cô từ chối nghĩ xem anh nói chỗ nào sờ mềm.

Bữa tối nay của họ rất thịnh soạn, thịt dê xắt miếng ninh nhừ béo ngậy, ba rau thái sợi xào, cộng thêm bánh trôi rượu nếp.

Trần Ngữ Sương luôn cảm thấy để Lâm Cạnh nấu cơm rửa bát thì không hay lắm, cô thấy mình giống mấy tên địa chủ đi hành hạ người làm nên thường xuyên tranh rửa bát.

Chiếc tạp dề hoa nhí của anh mặc trên người cô càng thêm xinh xắn, vòng eo tinh tế mềm mại được tạp dề phác hoạ cực kỳ cuốn hút, mái tóc xoăn nhẹ được buộc thấp sau gáy, trông đượm nét đẹp gia đình.

Lâm Cạnh nhìn vậy thì không kiềm được muốn ôm cô, mà anh cũng thật sự làm như vậy.

Tay anh men theo eo cô đi lên, vùi đầu vào cổ cô hít hà mùi hương trên tóc cô như bị nghiện, lại nhịn không được liếʍ chiếc cổ trắng sứ hơi hiện ra mạch máu màu xanh.

Cô run tay, suýt nữa thì làm rơi bát, ngượng ngùng ngoái lại: “Đừng nghịch nữa, em còn đang rửa bát.”

Anh đã hôn từ cằm cô đi lên, giọng nói thấp thoáng vẻ ướŧ áŧ: “Để đó…tối anh rửa.”

Chỉ hai ba động tác nhỏ anh đã cởi dây đeo sau lưng cô, ngón tay phục sẵn đi vào trong áo, chạm được tới nơi mềm mại căng tròn. Anh khẽ cười cắn tai cô: “Sao lại không mặc áσ ɭóŧ?”

Hạ thân Trần Ngữ Sương đã mềm nhũn, lí trí đã bị ném tới chín tầng mây. Tay anh lạnh như đá cẩm thạch, cảm giác điện giật truyền tới từ trước ngực. Nghe anh nói vậy, mặt cô ửng lên.

Cô không thích mặc nội y ở nhà vì không thoải mái, hơn nữa đồ thu khá dày nên cũng không thấy được gì, thế là cô cứ thả rông như vậy, mặc mỗi áo ngoài, không ngờ lại bị anh phát hiện, chỉ biết cắn môi im lặng.

Anh cũng không đợi cô trả lời, chỉ vô cùng chăm chú xoa nắn hai bầu thịt dựng đứng trước ngực cô khiến phần áo trước ngực thành đủ hình dạng, cảnh tượng da^ʍ mĩ khiến người ta hoảng hốt.

Cô cúi đầu nhìn, lập tức đỏ mắt dời mắt đi, giọng nói run rẩy: “Đừng…ở đây.”

Anh khẽ cười, trêu cô: “Vậy em muốn ở đâu?”

Cần cổ và cằm cô đã ướt đẫm, tất cả đều là do bị anh liếʍ đến phiếm đỏ. Ngực bị nắn bóp khiến căng cứng cả ra, đầu cô đã đặc quánh. Sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói muốn ở trên giường, đành phải cắn môi kìm nén tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng.

Dươиɠ ѵậŧ cứng rắn nóng hổi chọc vào bờ mông mềm mại, cô không cách nào tránh đi, chỉ có thể bỏ lại lí trí, sa vào kɧoáı ©ảʍ.

Đến khi anh đột nhiên húc mạnh từ phía sau, lực lớn đến mức gần như chui vào khe mông, cô không nhịn được bật ra tiếng rên quyến rũ. Giây tiếp theo, anh ôm eo cô, xoay cô lại, lấp kín đôi môi cô.

Từ hàm trên tới lưỡi đều bị chiếc lưỡi của anh càn quét hung bạo, buộc cô phải nuốt nước bọt của cả hai, nước mắt cô lăn xuống nơi hai đôi môi đang giao hòa lại nhanh chóng bị anh liếʍ hết.

Lâm Cạnh buông con thỏ đỏ bừng hai mắt ra, giọng nói khàn khàn nóng hổi ùa vào tai cô: “Ôm chặt anh.”

“A…” Hai mắt cô đẫm lệ, còn chưa phản ứng kịp đã bị anh nhấc đùi bế lên, trọng lượng cơ thể dồn xuống nơi giao thao, chày thịt nóng hầm hập gần như không cản được, muốn xuyên vào giữa hai chân cô.“Nó” giật liên hồi khiến anh như phát điên.

Cô nức nở ôm chặt cổ anh mơ màng dựa vào bờ vai rắn chắc.

Đoạn đường ngắn ngủi từ phòng bếp tới phòng ngủ mà hai người đi mất rất lâu, anh vừa đi vừa kề sát vào cô, thằng nhỏ ngày càng cương lên, cọ xát, đâm chọc lớp vải bảo vệ cô bé.Toàn bộ sức lực đều đè lên trên hoa huyệt đã phồng lên, kí©h thí©ɧ khiến cô chảy mật dịch ướt sũng, dính nhớp tràn ra ngoài theo lớp vải.

Cô ghé vào cổ anh khẽ rêи ɾỉ, tiểu huyệt đã quen được “yêu chiều” cảm thấy cọ xát như vậy khôn bằng được vuốt ve. Kɧoáı ©ảʍ bị quần áo làm cách trở, ngứa ngáy không yên, khiến cô trống rỗng, mềm nhũn ra, tiếng rêи ɾỉ do nhu cầu không được thỏa mãn của cô truyền tới tai anh.

Lâm Cạnh cũng bị nghẹn đến mức nóng đầu, gân xanh nổi lên. Anh cắn răng rảo bước tới chiếc giường lớn mềm mại.

Trần Ngữ Sương được anh nhẹ nhàng đặt xuống giường. Mặt cô đỏ bừng, toàn thân run rẩy, hai chân không kìm được mà xoắn chặt cọ xát.

Lâm Cạnh cúi xuống hôn cô, từ môi đến mặt, rồi lại đến xương quai xanh, tiếng hôn ướŧ áŧ cùng tiếng thở dốc động tình của anh nghe vô cùng quyến rũ.

Trần Ngữ Sương căng thẳng đến mức không dám mở mắt, tới khi anh cởi hết quần áo cô mới dám hé mắt nhìn anh. Đôi mắt ngân ngấn nước mang theo chút bất an sợ hãi. Anh hôn lên khóe miệng cô, vô cùng dịu dàng: “Ngoan, không sao.”

Hạ thân cô mềm nhũn theo động tác của anh, đỏ mặt không dám nhìn cơ thể lõα ɭồ của mình.

Quả đào cứng rắn dựng đứng bị chiếc miệng ấm nóng ẩm ướt bủa vây, một bàn tay xoa nắn quả đào còn lại, cô bị anh xoa ngực đến phát đau mới nức nở tóm tay anh: “Đau…”

Lâm Cạnh đặt tay cô sang bên cạnh, mười ngón tay đan vào nhau, khẽ hôn nhẹ lên nơi thịt mềm in dấu tay đỏ ửng như an ủi, tay kia lướt xuống theo làn da ướt đẫm mồ hôi, chen vào giữa hai chân đang kẹp chặt của cô: “Mở chân ra.”

Khả năng tư duy như bị tan biến, chỉ còn lại cơ thể đang thành thật theo đuổi kɧoáı ©ảʍ và bộ não đã trống rỗng. Cô chỉ biết mềm nhũn người ra, mặc anh trêu chọc.