Chương 45: Sương Sương… Anh bắt đầu đây

Hoa huyệt mềm mại cách một lớp vải bị ngón tay thô dày mạnh mẽ vuốt ve, đến khi dâʍ ŧᏂủy̠ làm chiếc qυầи ɭóŧ bị thấm đến trong suốt, hạ thân vô cùng chật vật.

Một giọt mồ hôi chảy từ tóc cô chảy xuống, rất nhanh đã bị Lâm Cạnh mυ"ŧ lấy, khoé mắt cô ướt nhẹp, trong miệng bật ra tiếng rêи ɾỉ yếu ớt lại ngọt ngào: “Ưm a…”

Lâm Cạnh cười cắn lên xương quai xanh cô, đôi môi mềm mại di chuyển xuống phía dưới, từ bộ ngực trắng nõn đi đến chiếc rốn nhỏ xinh, lại hoàn toàn vùi đầu vào giữa hai chân cô.

Trần Ngữ Sương cứng ngắc, cô rũ mắt nhìn anh đang loay hoay giữa hai chân mình, xấu hổ vội rời mắt: “Anh… đừng.”

Anh dịu dàng liếʍ láp đùi trong đã ửng hồng, để lại trên đó một dấu răng ướŧ áŧ, tràn đầy hơi thở da^ʍ mĩ.

Trần Ngữ Sương xấu hổ đến mức ngón chân cũng cuộn tròn lại, hai chân khép lại muốn kháng cự cảm giác toàn thân bị xâm chiếm, một giây sau hạ thân chợt lạnh lẽo.

“A…” Cô hoảng loạn kẹp chặt chân nhìn xuống song lại đối diện với cặp mắt đen láy cùng đôi môi hồng của anh: “Sương Sương, có phải anh đã từng nói sẽ liếʍ em đến cao trào không?”

Cô ngây người một giây, tiêu hoá câu này đến tận cùng ý nghĩa, giây tiếp theo hoa huyệt đã bị đầu lưỡi ướt mềm dán lên làm tâm trí bay biến.

“Hức… đừng mà…” Giọng nói nức nở.

Anh không quan tâm, đầu ngón tay cùng với dịch nhầy ghé thăm hoa huyệt, miệng liếʍ láp múi thịt khẽ phồng lên trên âm đế, từ âm đế liếʍ đến tiểu huyệt non mịn, mυ"ŧ lấy tất cả da^ʍ thuỷ ngọt ngào không còn chút gì.

Trần Ngữ Sương nắm chặt chăn bông che kín mặt lại, kìm nén nước mắt với tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng, nhưng cũng chỉ là vô ích.

Xấu hổ quá… Anh đang liếʍ nơi đó của cô, hành động này khiến cô càng thấy kí©h thí©ɧ hơn.

Hai chân cô run như cầy sấy, lại bị anh mạnh mẽ áp ngang hông, buộc tiểu huyệt ẩm ướt phải lộ ra hoàn toàn. Anh giống như dã thú đang uống nước, tiếng mυ"ŧ vào nghe như độc dược, hoa huyệt vốn ướŧ áŧ này càng phun mạnh, từng đợt nước cứ thế tuôn ra.

Lâm Cạnh ngẩng đầu, nhìn hai núʍ ѵú trước ngực cùng cần cổ mướt mồ hôi đang dựng thẳng, hô hấp nặng nề phả vào tiểu huyệt, kí©h thí©ɧ một làn sóng triều.

“Sương Sương… Anh bắt đầu đây.”

Anh nói một câu không đầu không đuôi, khiến Trần Ngữ Sương đỏ mắt nhìn xuống, lại chỉ thấy đỉnh đầu của anh.

“Aaaaa.” Cô hét lên.

Đây mới là bắt đầu thật sự.

Anh há miệng, ngậm toàn bộ âʍ ɦộ vào miệng, dã thú mυ"ŧ mát liên tục toàn bộ tiểu huyệt mềm mại, thậm chí còn dùng răng nhẹ day lên âm đế, từ môi âʍ ɦộ đến miệng huyệt, một góc cũng không tha. Chiếc lưỡi thô ráp hút lỗ nhỏ đến rung động, như muốn hút sạch toàn bộ nước của cô.

“Huhu…” Cô đáng thương khóc nức nở, cả người trống rỗng, giống như một con tôm bị nấu chín, vòng eo trắng nõn nhấp nhô, giống một con rắn quyến rũ.

Anh càng hưng phấn, từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn, đầu ngón tay khẽ tách múi thịt, lưỡi càng thêm điên cuồng chọc ngoáy, hung hăng mυ"ŧ lấy, dâʍ ɭσạи vô cùng.

Sướиɠ chết mất…

Trong đầu cô lúc này chỉ còn suy nghĩ đó, thuỷ triều dâng lên, kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ lên theo, như có điện giật ở giữa hai chân truyền khắp người.

Tiểu huyệt vừa ướt vừa nóng, bị đầu lưỡi liếʍ đến sắp thăng thiên luôn rồi. Dòng nước phun ra càng mãnh liệt, xong lại nhanh chóng bị anh hút cạn. Miệng huyệt ướŧ áŧ mềm mại bị đầu lưỡi thâm nhập, chiếc lưỡi thô ráp theo vách động trơn trượt mà đi vào, gắng sức liếʍ đến nơi sâu nhất.

“Huhu…” Cô rốt cuộc không nhịn được mà khóc thành tiếng, kɧoáı ©ảʍ bên dưới càng kịch liẹt, tiểu huyệt co rụt liên tục, xoắn chặt đầu lưỡi đang thọc vào rút ra một lượng da^ʍ thuỷ mãnh liệt.

Dịch thuỷ phun toàn bộ ra ngoài khiến Lâm Cạnh không uống kịp, nước chảy li ti xuống cằm anh.

Anh liếʍ chỗ miệng huyệt đang co rút ướt nhẹp, chỗ bị anh mυ"ŧ đã đỏ tươi, run từng đợt ra mật dịch.

Lâm Cạnh uống toàn bô mật dịch ở bên môi âʍ ɦộ, rồi lại liếʍ láp hồi lâu.

Đến khi tiểu huyệt qua cơn cao trào không còn run rẩy nữa, trở lại vẻ đáng yêu mềm mại yếu ớt anh mới ngẩng đầu, nhìn Trần Ngữ Sương đang xụi lơ trên giường.

Hai mắt cô đẫm lệ như mất đi tiêu cự, há to miệng thở dốc.

Anh ngồi dậy muốn hôn cô, đôi môi xinh đẹp và cằm đều dính mật dịch.

Mắt cô cuối cùng cũng có mục tiêu, dừng ở trên môi anh, sau đó hít cái mũi đau xót, đỏ mặt xấu hổ tránh đi.

“Bé cưng đừng khóc.” Anh dùng môi cọ vành tai cô khiến nơi đó óng ánh nước, hồng hào vô cùng.

“Không…” Giọng cô khàn khàn, mềm mại lại nức nở, Trần Ngữ Sương cũng không biết mình bị làm sao, cô chỉ cảm thấy rất xấu hổ, nhìn thấy anh thì mắt không tự chủ được đỏ bừng.

Lâm Cạnh bật cười thành tiếng, anh sờ cằm để bé thỏ đối mặt với mình, sau đó hôn xuống.

Cô gái nhỏ của anh xấu hổ rồi.