Chương 46: Sương Sương… Anh muốn vào

Trần Ngữ Sương bị Lâm Cạnh hôn đến mơ màng, đến khi cự vật nóng rực của anh cọ vào giữa hai chân cô, Trần Ngữ Sương mới đột ngột mở to mắt, đối diện với đôi mắt tràn đầy du͙© vọиɠ mãnh liệt của anh.

“Em…” Trong lòng cô cảm thấy bất an vô cùng, song lại có một chút vui vẻ, lời nói thốt ra từ hai đôi môi đang quấn quýt lấy nhau, nhưng rất nhanh lại bị anh nuốt vào.

Lâm Cạnh vừa hôn cô vừa suy nghĩ mấy hôm nay anh để áo mưa ở đâu.

Trong túi áo khoác à? Hay là túi quần nhỉ? Ví tiền đúng không ta?

Hình như đều không có…

Súng đã lên nòng, không thể không bắn, nhưng công cụ gây án lại không tìm được, đây đúng là chuyện xấu hổ nhất trên đời.

Hạ thân anh cương cứng đến sắp nổ, cọ xát ở cánh hoa ướt mềm, nhiều lần đều đánh thẳng vào miệng huyệt đang khép mở mềm mại, qυყ đầυ bị cô bé thuận theo mυ"ŧ vào, sung sướиɠ đến phát nổ, chỉ hận không thể đâm thẳng vào nơi sâu nhất, nhưng lại bị áp chế bởi chút lý trí còn sót lại.

Lâm Cạnh không phải một kẻ cặn bã chỉ biết sung sướиɠ cho riêng mình, sao anh có thể không màng đến an nguy của cô gái nhỏ mà cứ đi vào được.

Có lẽ Trần Ngữ Sương thấy anh thất thần lâu quá nên gắng sức dùng tay đẩy mặt anh, đôi môi sưng đỏ thở phì phò.

Mặt cô lại đỏ lên từ bao giờ, mấy vết hồng trên cổ nối thành một đường, càng thêm quyến rũ.

Cô do dự đưa tay lên gối, chạm vào một chiếc hộp nho nhỏ.

Mặt Trần Ngữ Sương đỏ đến mức có thể đun sôi nước, cô xấu hổ muốn xỉu, bây giờ cô cũng không nghĩ ra vì sao trên gối của mình lại có thứ này.

Anh đã đến nhà cô rất nhiều lần, ôm ấp rồi hôn hít thì không tránh khỏi việc lau súng cướp cò. Hôm đó khi về nhà, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mua một hộp áo mưa ở dưới lầu rồi đặt ngay đầu giường, vốn tưởng không có cơ hội dùng tới, ai dè hôm nay…

Lên giường với anh. Mấy chữ này nói ra khiến đầu cô nóng như lửa đốt, mặt đỏ tim đập nhanh, thực sự rất hạnh phúc.

Trần Ngữ Sương nhắm mắt, bóp chặt chiếc hộp lạnh lẽo hình vuông rồi nhét vào tay anh.

Ngừng thở, căn phòng đột nhiên yên tĩnh cực kỳ, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân cô cũng dừng lại, chỉ có tiếng thở của anh để chứng minh anh vẫn đang tồn tại.

Tim cô sắp vọt ra khỏi cổ họng rồi, đầu óc mơ màng hỗn loạn, bỗng tưởng tượng có phải anh cảm thấy cô quá dâʍ đãиɠ không, hoặc là nghĩ tại sao anh lại không nói gì.

Đến khi có tiếng cười nhẹ bật ra, ngực anh khẽ rung cúi người xuống hôn thì cô mới an tâm hơn.

Tình yêu của anh, tất cả đều là Sương Sương. Sao cô lại có thể đáng yêu như vậy, hiểu chuyện như thế chứ, vậy mà lại chuẩn bị đồ vật như vậy ở nhà.

Không thể nghi ngờ đây là tín hiệu ngầm đồng ý, anh đã từng rất nhiều lần suy nghĩ đến, muốn đè cô, muốn mạnh mẽ nghiền nát cô ở trên giường. Song lại sợ dọa cô sợ, sợ cô không thể lập tức tiếp nhận.

Nhưng bây giờ cả hai tâm ý tương thông, công cụ gây án cũng đầy đủ rồi, nếu không lên thì sao còn gọi là đàn ông nữa.

Anh nhanh chóng xé gói bαo ©αo sυ ra rồi bọc lấy dươиɠ ѵậŧ bành trướng đến sắp nổ, cũng may Trần Ngữ Sương biết kích cỡ của anh, mua loại lớn nhất.

Lâm Cạnh hôn lên khóe mắt đỏ hồng của cô, đáy mắt anh đen kịt không chút ánh sáng, côn ŧᏂịŧ dưới thân cương cứng cọ xát qua lại giữa cánh môi, như đang thử miệng huyệt.

Nơi riêng tư của Trần Ngữ Sương bị cự vật làm cho run rẩy, cô mở đôi mắt sũng nước nhìn anh, vài giọt lệ tuôn ra khiến gương mặt phiếm hồng càng thêm động lòng người.

“Sương Sương… Anh muốn vào.” Giọng anh rất khẩn trương, không còn chút ung dung nào như trước.

Tiểu huyệt của Trần Ngữ Sương đã bị dươиɠ ѵậŧ cọ xát làm cho khó nhịn, lúc này có ngượng thì cùng bị du͙© vọиɠ xâm chiếm, run tay víu chặt vào sống lưng phập phồng mồ hôi của anh, giọng nói phiêu đãng: “Ưm…”

Lâm Cạnh thử đưa qυყ đầυ đi vào, lập tức cảm nhận được hoa huyệt bé nhỏ chưa từng bị người khai phá khẩn trương co rút, ướŧ áŧ phả vào qυყ đầυ.

Lúc này anh đột nhiên do dự, vật cứng dưới thân đột nhiên bất động, cúi xuống hôn lên môi cô: “Sương Sương, có đau không?”

Trần Ngữ Sương thở nhẹ thả lỏng hoa huyệt đang căng chặt, thích ứng với kích cỡ của anh.

Lúc này côn ŧᏂịŧ nửa vào nửa ra, bên trong ngứa ngáy đến khó chịu mới thật sự tra tấn cô, cô khóc nức nở: “Không đau… Anh đừng ngừng.”

Lâm Cạnh bị kẹp cũng không thoải mái, nghe Sương Sương nói không đau bèn mạnh mẽ xông thẳng vào nơi sâu nhất.

“Ưm… Đau quá…” Huyệt động nhỏ hẹp bị dươиɠ ѵậŧ thô to đâm thẳng, cắm phá mạnh mẽ đến sâu tít bên trong, tiểu huyệt đau đớn lan ra khắp toàn thân khiến Trần Ngữ Sương đau đến khóc lên.

Lâm Cạnh đau lòng vô cùng, kiềm lại côn ŧᏂịŧ đang ra vào trong cơ thể cô, mυ"ŧ đi nước mắt đang chảy xuống, duỗi tay vuốt ve hạ thân đang giao thoa giúp cô giảm bớt đau đớn.

Trần Ngữ Sương khóc đến khàn cổ, huyệt thịt căng chặt đau đớn làm cô run rẩy, nhưng nhanh chóng lại bị cảm giác tê ngứa cùng thỏa mãn bao trùm, tiểu huyệt tự động mυ"ŧ vào càng nhiều.

Khóe mắt cô vẫn đang chảy nước mắt, tuy không đau như lúc đầu nhưng lại ngại bảo anh động, chỉ có thể cắn cằm anh: “Anh đáng ghét lắm…”

Tim Lâm Cạnh mềm nhũn, để mặc cô cắn loạn trên mặt mình thành dấu răng hồng hồng, nhẹ giọng dỗ dành: “Anh sai rồi anh sai rồi… Cục cưng có còn đau không?”

Trần Ngữ Sương bị anh dùng danh xưng thân mật trêu chọc làm lỗ tai đỏ bừng, xấu hổ quay đầu đi, hai tay ôm cổ anh, đỏ mặt không nói gì.

Lý trí của anh cũng đã sụp đổ, kiên nhẫn đến phát điên rồi, khàn giọng cất tiếng đầy du͙© vọиɠ: “Vậy… Sương Sương, anh động đây.”