Chương 6: Ngoại Truyện

Ngay từ lần đầu gặp mặt, Dung Gia Ngôn đã thích cô.

Đêm đó anh gặp phải mộng xuân, người con gái trong giấc mơ có mái tóc dày và dài, gương mặt trắng nõn, đôi mắt xinh đẹp.

Điều quan trọng là, ngực khá lớn.

Từ thứ hai đến thứ sáu có 3 lớp phụ đạo, cuối tuần sáng chiều đều có.

Hóa ra là bởi vì anh có quá nhiều lớp huấn luyện và tham gia các hoạt động, nên đã chậm trễ rất nhiều bài vở.

Thẩm Ý Hoan cũng rất có trách nhiệm.

Có lẽ là do mức lương đủ cao.

Anh phát hiện ra cô sẽ tự ra rất nhiều bài tập về nhà, liệt kê các câu hỏi và phân tích kỹ lưỡng các bài kiểm tra của anh, quả thực là một giáo viên kiểu mẫu.

Anh nhất thời bị cảm động.

Cô thực sự nghiêm túc, nhìn những ghi chú cô viết trên từng cuốn vở ôn tập của anh, anh vậy mà có chút rung rinh.

Từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều người đối tốt với anh, nhưng việc họ làm lại chỉ là cho tiền, thẻ tín dụng hay cổ phiếu.

Những thứ như yêu thương, thời gian, sự kiên nhẫn hay đồng hành là những thứ xa xỉ.

Suy cho cùng, họ thà rằng dành thời gian cho nhân tình hơn là cho một đứa trẻ.

Họ cũng không thiếu gì một đứa trẻ, nếu như than phiền muốn rời đi thì cứ việc rời đi, tự nhiên sẽ có đứa trẻ khác thay thế vào vị trí đó.

Thực tế thì anh luôn phải chịu rất nhiều áp lực.

Anh được đánh giá là khá có thiên phú, chỉ số IQ hay EQ đều phù hợp để trở thành người thừa kế trong tương lai.

Ở bên ngoài dù đánh nhau hỗn loạn như nào thì khi ở bên Thẩm Ý Hoan lại giống như chốn thiên đường vậy.

Lúc đầu, mối quan hệ của họ chỉ có xa lạ và lịch sự.

Dần dần trở nên quen thuộc hơn, thỉnh thoảng anh sẽ lại gần, lén lút người mùi hương trên người cô.

Anh thấy mình như một kẻ biếи ŧɦái.

Cô nhanh chóng nhận ra anh có thứ tình cảm khác với mình nên bắt đầu dùng cách đối xử với anh như ‘em trai’ để vạch rõ ranh giới.

Cô nói: “Chị rất ngưỡng mộ người trẻ như bọn em, chị cảm thấy bản thân như người già rồi ấy…”

“Các em còn trẻ nên phải tập trung vào việc học. Trưởng thành không có nghĩa là chúng ta muốn làm gì thì làm đâu.”

Có lần cô giao đề cho anh, hai người dựa vào rất gần, hơi thở ngay bên cạnh, anh nhìn chằm chằm vào môi cô, cô muốn thoát khỏi bầu không khí xấu hổ và nguy hiểm này nên đi đến tủ lạnh lấy nước, lúc cô quay người lại liền đυ.ng phải anh, anh không nói gì dồn cô vào tường, muốn hôn cô.

Cô đẩy ra nhưng anh không nhúc nhích.

Thẩm Ý Hoan hoảng loạn nói: “Tôi có bạn trai rồi!”

Anh liền chặn miệng cô lại.

Qua một hồi, cả hai chỉ có thể ngơ ngác nhìn nhau.

Thẩm Ý Hoan bỏ chạy và xin nghỉ một tuần.

Cô đợi anh xin lỗi rồi cả hai giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục lên lớp.

Khi đó cô đã cùng Hàn Minh Sinh yêu đương, cô cảm thấy có lỗi với bạn trai mình, nên sau N lần từ chối, cuối cùng có cũng đồng ý cùng anh ta đi khách sạn.

Khi đến khách sạn, cô lại càng cảm thấy bất an hơn.

Ngay khi cô chuẩn bị xông ra ngoài thì cánh cửa lại bị đóng sầm lại.

Dung Gia Ngôn xông vào đánh người, Hàn Minh Sinh và cô chia tay, mẹ Dung Gia Ngôn đến xin lỗi và mong cô tiếp tục dạy cho con trai của mình.

Dung Gia Ngôn cũng xin lỗi cô nhiều lần.

Ngày qua ngày, mọi thứ trở lại quỹ đạo, ngoại trừ ánh mắt thâm trầm của Dung Gia Ngôn không biết đang nghĩ gì.

Cô thở phào một hơi nhưng lại có chút mất mát.

Nhưng cô và anh là không thể nào, cô biết rõ điều này.

Kì thi Cao khảo đến, anh làm bài rất tốt, vào đại học B không là vấn đề, anh mời cô đi ăn.

Anh mời cô ly rượu, là kiểu đưa ly lên miệng, anh rất giỏi nói chuyện khi uống rượu, lúc này cô từ chối rượu thì cũng không được hay cho lắm.

Khi đã say, anh ôm cô về phòng, một bên hôn, một bên hỏi một cách nửa vời: “Cô ơi, cô có muốn cùng em làm loạn không?”

Sau khi tỉnh rượu, cô mặt lạnh lập tức rời khỏi nhà anh, chặn mọi thông tin liên lạc.

Anh đến cầu xin cô rất nhiều lần, có thể nói là quỳ lạy.

Cô cũng không cho anh mặt mũi.

Cuối cùng, cô nhanh chóng có người bạn trai thứ hai, nắm tay đến trước mặt anh nói: “Xin lỗi, tôi chỉ thích người trưởng thành chút, không thích tiểu đệ. Vậy nên, xin đừng quấy rầy tôi nữa.”

Lúc đó cô không khác gì một nữ phụ độc ác.

Bình thường, Dung Gia Ngôn lẽ ra phải bị kí©h thí©ɧ, chán nản một thời gian, sau đó hận ch*t Thẩm Ý Hoan, từ đó về sau ghét bỏ cô.

Nhưng không, anh lại không như thế.

Anh ấy thậm chí còn vui vẻ.

Anh thầm nghĩ, Thẩm Ý Hoan, nếu cô muốn lật bàn như vậy thì đừng trách anh lật mặt.

Anh bắt cóc cô về một biệt thự ở quê, chuyển cho cô 500 vạn rồi nói: “Nếu cô không muốn cùng tôi yêu đương, vậy thì để tôi bao dưỡng cô đi. Vậy thì sẽ dễ chấp nhận hơn.”

Cô nhìn anh chằm chằm, không muốn chấp nhận, nhất quyết đòi mở cửa.

Nhưng cách cửa đã bị khóa, đạp cũng không hề hấn gì.

Anh thản nhiên nằm trên ghế sofa, nói: “Khi nào cô nghĩ kĩ thì lúc đó chúng ta mới rời khỏi đây.”

Cô đã làm náo loạn ba ngày liền.

Cô không quay về không được, năm học mới sắp khai giảng rồi.

Nhìn dáng vẻ điên cuồng này, xem ra anh rất kiên nhẫn.

Cô gỉa vờ thỏa hiệp và sau khi ra ngoài liền báo cảnh sát.

Cảnh sát không bắt giữ Dung Gia Ngôn mà thay vào đó lại giáo huấn cô một trận, nói rằng cô có thể bị tình nghi dụ dỗ trẻ vị thành niên…

Cô gần như ch*t lặng.

Mối quan hệ mập mờ của bọn họ cứ như vậy.

Dung Gia Ngôn có thể nắm chắc được Thẩm Ý Hoan là vì cô cũng không muốn mất mặt.

Anh đến lớp của cô, giả vờ là bạn trai, cô không biết nói gì hơn, anh thật sự muốn cho người khác biết cô ở bên cạnh anh, anh trả tiền sao?

Khi đã ở bên cạnh nhau rồi, cô cảm thấy anh là một người thiếu thốn tình cảm.

Cảm giác độc chiếm ấy có lẽ cũng là vì mối quan hệ gia đình anh có chút hỗn loạn.

Nhưng anh cũng thích làm người khác tổn thương, không thể nói những lời nhẹ nhàng.

Sau đó cô học cách ngoan ngoãn hơn, thuận theo cách anh làm.

-----------------

Sau khi Thẩm Ý Hoan rời đi, Dung Gia Ngôn đã tìm cô rất lâu, náo loạn ầm lên, ông nội bất mãn, anh không dám tự phụ, chỉ có thể dùng mọi thủ đoạn để có thể dành quyền thừa kế.

Ông nội đã kiệt sức rồi, chú bác của anh tuổi cũng đã lớn, nhưng trình độ cũng bình thường, tư chất cũng không bằng anh.

Anh có vẻ trưởng thành, ổn trọng, năng lực xuất chúng hơn.

Đợi đến khi ông nội tìm được người thừa kế hoàn hảo, giao toàn bộ quyền lực cho anh, ngay lập tức, anh điên cuồng tìm người.

Để nắm được quyền lực, anh đã mất ba năm.

Cuối cùng, anh phải tận dụng hết mạng lưới đen của mình để tìm thấy cô.

Cũng phải mất một năm.

Trong mấy năm cô rời đi, anh luôn trong tình trạng mất ngủ.

Anh không thể hiểu tại sao cô lại muốn rời đi.

Anh đã cho cô mọi thứ anh có.

Tiền bạc, nhà cửa, xe cộ, không thiếu cái gì.

Anh rất bận, ngoài công việc ra, một phần nhỏ anh chơi game với bạn, còn lại phần lớn thời gian anh đều ở cùng cô.

Mọi thử anh nghĩ đến đều cho cô.

Đôi khi anh nóng nảy, nhưng cũng không vô cớ nổi giận, chỉ là miệng có chút độc ác.

Cuối cùng, anh cảm thấy bản thân không thể trụ được nữa, có thể trước khi tìm thấy cô thì anh đã ch8t rồi.

Anh liền đến tìm bác sĩ tâm lí.

Bác sĩ tâm lí đã lắng nghe câu chuyện của anh và khuyên anh học cách khống chế cũng như học cách yêu Thẩm Ý Hoan theo cách mà cô ấy có thể chấp nhận được.

Anh dành một năm im lặng quan sát cô trong bóng tối, cố gắng củng cố tinh thần, trang trí lại nhà cửa, chờ ngày có thể đón bọn họ trở về.

Từ lúc đầu muốn nhốt cô lại và trừng phạt cô thật nặng, đến bây giờ anh mới dần nhận ra rằng điều này có thể khiến cô vĩnh viễn không chấp nhận anh nữa.

Bác sĩ khuyên anh nên nhận sai, xin lỗi, giả vờ đáng thương, cũng đề nghị anh nên trói cô về nước.

Anh một bên buộc cô về nước nhốt cô lại, một bên xin lỗi cô về sau sẽ thay đổi.

Một bên hận không thể ép cô từ chức, muốn tống cổ hết những kẻ nhăm nhe đến cô, một bên nói sẽ tôn trọng sự tự do của cô và hy vọng cô có sự nghiệp riêng của mình.

Cô cần bạn bè làm gì, có anh với con còn chưa đủ sao?

Khi những người đàn ông khác để mắt đến cô, anh biết rõ mấy tên đó bẩn thỉu đến cỡ nào.

Nhưng anh không thể ngăn cản hay trực tiếp nói với cô, anh chỉ có thể tiếp tục xuất hiện bên cạnh cô và tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Một tên ghê tởm như Hàn Minh Sinh cần phải giải quyết, anh thả một ít chất cấm vào rượu của anh ta, rất nhanh, Hàn Minh Sinh gây ra tai nạn giao thông, gãy một chân.

Trong lòng anh cảm thấy chuyện này còn quá nhẹ.

Không thể không thừa nhận, lời khuyên của vị bác sĩ có tác dụng.

Ít nhất cô cũng đã thực sự chấp nhận anh, mặc dù trong lòng vẫn hoài nghi anh đã thực sự thay đổi hay chưa.

Bọn họ bên nhau ba năm, cũng xem như là cặp vợ chồng già.

Hôm nay họ sẽ quay về nhà cũ.

Thẩm Ý Hoan rất buồn ngủ, Dung Gia Ngôn ôm cô vào phòng tắm tắm rửa, cô mơ màng đánh răng, anh hỏi: “Cần anh giúp không?”

Thẩm Ý Hoan làm ra vẻ lạnh lùng, biết anh không có ý tốt nên không để ý đến anh.

Dung Gia Ngôn càng dính cô hơn, bàn tay không thành thật.

Lúc này, Đại Bảo xông vào, hỏi: “Ba, mami, hôm nay chúng ta sẽ ngủ ở nhà ông nội sao?”

Hai người giật mình vội vàng tách ra.

Thẩm Ý Hoan bị dọa tỉnh, nói: “Sẽ đó.”

Đại Bảo nghi ngờ hỏi: “Mami, mặt mẹ đỏ quá, mẹ sốt sao?”

Dung Gia Ngôn súc miệng xong liền bế thằng bé ra ngoài: “Không phải ba từng nói rồi sao, vào phòng phải gõ cửa chứ?”

Đại Bảo nói: “Con gõ cửa nhưng ba mẹ không nghe thấy, ba ơi, buổi chiều chúng ta đi chèo thuyền bơi nhé?”

Lúc này Tiểu Bảo cũng xông vào, nhảy lên giường vài cái, lớn tiếng: “Ba, ba đỡ con, con nhảy đây!”

Sau đó trong phòng tràn ngập tiếng cười.

Tiếng Dung Gia Ngôn kêu oai oái Tiều Bảo quá nặng, còn có tiếng Đại Bảo nhảy lên la hét.

Thẩm Ý Hoan nhìn mình trong gương mỉm cười.

-Hoàn toàn văn-