Chương 5: Hoàn Chính Văn

Anh ta hơn tôi một lớp, cũng tính là học trưởng, chúng tôi cùng tham gia một câu lạc bộ, quen nhau một thời gian dài thì anh ta tỏ tình.

Anh khá đẹp trai nên tất nhiên tôi đã đồng ý, nhưng không lâu sau đó, mọi chuyện lại rối tung lên.

Khi gặp lại anh, tôi có chút xấu hổ và cảm thấy có lỗi, năm đó tôi cúi người xin lỗi, anh ta cũng chỉ nhàn nhạt đáp: “Không sao, chỉ trách năng lực anh không đủ.”

Năm đó Dung Gia Ngôn còn đang học lớp 12 lại đi đánh người khác, mẹ anh nghe tin liền đến đó, nói chuyện với Hàn Minh Sinh.

Tôi không biết họ đã nói những gì, chỉ thấy Hàn Minh Sinh không báo cảnh sát nữa còn đề nghị chia tay với tôi, chỉ nói là không phù hợp.

Tôi cũng đoán ra được, anh ta phải chịu đựng cái gì, không trút giận lên tôi đã là tốt lắm rồi.

Sau này, anh ta vẫn là nam thần nổi tiếng nhất được các nữ sinh trong trường yêu thích, nghe nói khoảng thời gian học đại học anh ta còn khởi nghiệp.

Mẹ của Dung Gia Ngôn đưa cho tôi một khoản tiền, chỉ nói Dung Gia Ngôn thiếu thốn tình cảm, có thể là muốn tìm kiếm tình yêu của mẹ ở tôi, nên muốn tôi kiên nhẫn chăm sóc anh một thời gian, không được chọc tức anh, sợ sẽ ảnh hưởng đến kết quả kì thi Cao khảo.

Dung gia dù quyền thế đến đâu cũng không thể để người thừa kế mua bằng cấp.

Những đứa trẻ nhà giàu muốn thứ gì thì sẽ tự mình đi tranh giành, nếu như là một phế vật thì chỉ nên cầm tiền yên thân dưỡng lão, đừng mơ tưởng gì quyền lực.

Chớp mắt một cái, mười năm đã qua.

Hàn Minh Sinh lúc này trông rất giống một người đàn ông thành đạt, mặc vest, đi giày da, đeo kính, cười tao nhã:

“Hi, Ý Hoan, đã lâu không gặp, cùng ăn bữa cơm chứ?”

Tôi hơi xấu hổ, nhìn đồng hồ, đáp: “Hai đứa trẻ sắp tỉnh rồi, tôi phải quay về chăm sóc chúng.”

Đối với một người phụ nữ có hai con, ngoài sự nghiệp và con cái ra, trong đầu tôi thực sự không còn khoảng trống nào để hồi tưởng về quá khứ.

Anh mỉm cười: “Bọn trẻ không phải là bị Dung Gia Ngôn dẫn về nhà cũ rồi sao? Anh họ của cậu ta là đối tác của tôi, anh ấy nói cho tôi biết.”

“A, hahhaha, bận quá nên quên luôn.” Tôi xấu hổ cười một tiếng, “Sức khỏe tôi không được tốt, vẫn nên thôi đi, tạm biệt.”

Anh ta ngăn tôi lại: “Ý Hoan, đừng đi, nhìn em đối xử xa lạ như vậy, anh rất buồn…. Chưa bao giờ anh quên em cả, lúc đó anh chưa có gì, không thể tranh giành cùng với Dung Gia Ngôn, nhưng hiện tại anh đã thành công rồi, có thể bảo vệ được em. Anh biết em không yêu Dung Gia Ngôn, có thể cho anh một cơ hội được không, anh không quan tâm quá khứ của em….”

Nhìn Hàn Minh Sinh không ngừng nói về việc đã nhớ nhung tôi suốt ngần ấy năm qua, tôi vậy mà cảm thấy buồn nôn.

Khi tôi và Dung Gia Ngôn đã ở bên nhau, nhìn dáng vẻ sống không ra hồn của tôi, anh liền mắng tôi một trận.

Lúc đó Dung Gia Ngôn thật sự rất độc miệng: “Em chê tôi? Em biết ánh mắt của mình tệ đến mức nào không? Hàn Minh Sinh mồm xoen xoét nói yêu em, mặt khác lại cặp kè với người yêu cũ, tham lam vô độ! Vừa chia tay với em xong thì lập tức tìm bạn gái mới, ngoài tôi ra, em xem ai thèm nhìn em!”

“Mối tình đầu của em lấy đi của mẹ tôi 30 vạn tệ để chia tay với em! Em nói xem anh ta rẻ rách đến cỡ nào! Nếu như anh ta do dự một chút, khéo anh ta còn có thể lấy 50 vạn 100 vạn rồi! Anh ta còn không biết kinh doanh mà còn muốn tranh giành với tôi! Tên ngu xuẩn đó đến tư cách cũng không có, chỉ có em mới bị mấy lời ngon ngọt đó dụ dỗ! Rõ ràng tôi đẹp trai hơn anh ta, em bị mù sao?”

Tôi còn chưa kịp nói gì thì có hai giọng nói vang lên: “Mami!!!!”

Đại Bảo và Tiểu Bảo lao về phía tôi.

Dung Gia Nôn mỉm cười đi tới: “Hàn tiên sinh, đã lâu không gặp.”

Sắc mặt Hàn Minh Sinh tái nhợt, ổn định lại tinh thần, cùng Dung Gia Ngôn trao đổi mấy câu liền hoảng hốt rời đi.

“Sao mọi người về sớm thế?”

Tôi hỏi anh.

“Trong nhà nhiều người, ồn lắm.”

Anh liếc nhìn tôi, nói: “Hơn nữa, không có em ăn cùng, tôi và con đều ăn không ngon.”

Tôi hôn lên má Đại Bảo với Tiểu Bảo một cái, hỏi: “Ba con nói là thật sao? Hai con quỷ háu ăn này, nhìn thấy đồ ăn ngon còn có thể nhớ đến mẹ sao?”

Đại Bảo vỗ ngực: “Đương nhiên rồi, mami! Nhà ông nội không vui đâu, ba nói những người đó là họ hàng của bọn con.”

Tiểu Bảo chen vào: “Nhưng ba nói, mẹ không đi cùng là vì họ không phải họ hàng của mẹ, bọn con không muốn mấy người họ hàng đấy đâu, con chỉ muốn mẹ thôi.”

Sau khi về nhà, hai đứa trẻ đi ngủ trưa còn tôi đi vào phòng sắp xếp bản thảo.

Dung Gia Ngôn đi theo sau: “Ý Hoan, chúng ta quay lại đi, được không?”

Ngữ khí với gương mặt anh rất chân thành, giọng nói có chút lo lắng, run run:

“Mất em, tôi không thể chịu đựng được chứ đừng nói đến việc em ở bên người đàn ông khác. Xin lỗi, tôi đã lừa em---- vốn dĩ tôi đã nghĩ chỉ cần em hạnh phúc thì tôi có thể làm bất cứ điều gì, nhưng khi nghĩ đến tên khốn Hàn Minh Sinh vẫn mơ tưởng đến em, tôi chỉ muốn gi*t người…”

“Bọn trẻ cần một gia đình hoàn chỉnh, bọn trẻ gặp gỡ, giao lưu với mọi người, hiện tại còn chưa rõ ràng nhưng về sau chúng có thể bị người khác suy đoán ác ý------không thì thế này, chúng ta lĩnh chứng với tổ chức hôn lễ trước, danh chính ngôn thuận bên nhau, còn nếu như em không thể chấp nhận tôi, chúng ta có thể tách ra như hiện tại, đợi bọn trẻ trưởng thành, nếu em muốn tự do, tôi cũng sẽ không bao giờ ngăn cản. Được không?”

Đề nghị của Dung Gia Ngôn nghe có vẻ thuận tai nhưng tôi vẫn không tin tưởng anh cho lắm.

Vốn dĩ tôi không có quyền chủ động, nếu như bệnh cũ của anh lại tái phát thì tôi còn có đường chạy không?

Nhưng việc nuôi dưỡng con cái cùng người yêu cũ thật sự rất khó khăn.

Chẳng hạn như bây giờ.

Tôi đến đón Đại Bảo với Tiểu Bảo đi ăn sau giờ học cưỡi ngựa.

Tiểu Bảo reo hò: “Woa ! Mami, để con gọi ba đi ăn cùng với chúng ta!”

Tôi chưa kip ngăn lại thì thằng bé đã bấm gọi từ đồng hồ thông minh.

Tiểu Bảo: “Ba, mami dẫn bọn con đi ăn một bữa thịnh soạn! Ba có đi không?”

Đại Bảo: “Ba đến đi, hôm nay cô giáo khen con đó! Nói con rất thông minh!”

Dung Gia Ngôn ở đầu dây bên kia mỉm cười, giọng nói trầm thấp, ấm áp nói: “Bảo Bảo thật giỏi, lát nữa ba có tiệc, con và mami đến đây tìm ba trước đi.”

Nói xong, tài xế lập tức đổi hướng…

Tôi nhìn hai đứa trẻ, thử thuyết phục chúng: “Sao chúng ta không đi riêng với nhau? Ba rất bận, chúng ta không thể làm phiền ba làm việc được.”

Đại bảo cười hihi nói: “Mami, mẹ thật ngốc, lần trước mẹ dẫn bọn con ra ngoài ăn, ba biết được, đã buồn rất lâu đó!”

Tiểu Bảo kể: “Ba kể cho con nghe câu chuyện về gia đình voi nhỏ cùng nhau ăn cỏ, ba còn nói thật ngưỡng mộ voi ba, làm chuyện gì cũng cùng gia đình làm, một gia đình phải luôn ở bên nhau.”

Tôi:….

Bữa tiệc mà Dung Gia Ngôn nói đến trông rất cao cấp và tinh tế.

Có rất nhiều người nổi tiếng ở đó.

Trang phục của tôi thực sự không phù hợp.

Dung Gia Ngôn ở giữa nhóm người, được mọi người bao quanh, sau khi nhìn thấy chúng tôi anh liền nói với họ vài câu rồi đi thẳng về phía này.

Anh luôn là trung tâm của sự chú ý.

Tôi cố gắng khống chế trái tim không đập loạn.

Tôi đưa bọn trẻ lùi ra cửa, đợi anh.

Vừa đi tới anh đã ôm hai đứa trẻ vào lòng, hôn thật mạnh vài cái, nhìn tôi mỉm cười dịu dàng: “Tôi đã chuẩn bị trang phục cho em rồi, em với con đợi tôi một chút, sắp kết thúc rồi, tí nữa chúng ta sẽ đi ăn. Bên trong có đồ ngọt, nếu đói rồi thì có thể lấy ăn đỡ.”

Trông thật ga-lăng.

Nhìn hai đứa trẻ hiếu kì ríu rít hỏi bên trong họ đang làm gì, Dung Gia Ngôn mỉm cười giải thích, tôi thở dài đi thay đồ.

Sau khi thay quần áo xong, chúng tôi đi theo anh vào hội trường, tôi cảm nhận được mọi ánh mắt đang đổ dồn vào tôi và bọn trẻ.

Có người đến chào hỏi với Dung Gia Ngôn, thuận tiện hỏi chúng tôi là ai.

Dung Gia Ngôn nói: “Đây là vợ và con trai của tôi…vợ tôi đang là giảng viên ở Đại học B..”

Người đến ngày càng đông.

Chúng tôi như những con linh vật đi hết một vòng hội trường, cuối cùng thì nó cũng kết thúc, có thể rời đi được rồi.

Mặt tôi cười đến cứng đơ.

Sau khi rời khỏi phòng tiệc, Dung Gia Ngôn tranh thủ lúc hai bọn trẻ không để ý, xin lỗi tôi: “Ý Hoan, xin lỗi em, tôi không nghĩ là có nhiều người đến vậy, tôi cũng không thể giới thiệu em là người yêu cũ được, tôi thực sự không muốn bọn họ nghĩ khác về em và con.”

Tôi mặt lạnh nói: “Vậy tôi còn phải cảm ơn anh sao?”

Sự hoảng loạn ngay lập tức hiện lên trên khuôn mặt của anh, khiến tôi nhớ về năm anh học lớp 12, lúc đó anh còn chưa tệ như vậy, còn có chút non trẻ, ngông cuồng.

Tôi hít một hơi thật sâu: “Về sau đừng đưa tôi đến mấy nơi nhàm chán kiểu này nữa, cũng đừng dạy bọn trẻ mấy cái tư tưởng về gia đình nữa.”

“Tôi không đồng ý,” anh lại nói, dáng vẻ giống như một chuyên gia giáo dục, “Chúng vẫn còn nhỏ, nếu chúng ta không nói rõ mối quan hệ hiện tại thì sau khi trưởng thành, em không sợ bọn trẻ bị loạn sao?”

Tôi giễu cợt: “Anh còn có mặt mũi để nói sao?”

“Lúc đó là tôi sai, một phần cũng là vì đám họ hàng đó làm loạn lên. Ông nội có bốn đứa con lưu lạc bên ngoài, ba mẹ tôi cũng có con riêng ở bên ngoài. Trong gia đình không hề có khái niệm lòng chung thủy. Tôi nghĩ quan hệ nam nữ đều có thể đo được bằng tiền…”

“Lúc đó tôi rất thích em….tôi lại không biết bày tỏ sự yêu thích của tôi như thế nào, em lại kiên quyết không muốn có mối quan hệ nào khác ngoài cô trò. Em không biết đâu, tôi thật sự quan tâm đến em, tôi chỉ muốn em chỉ nhìn một mình tôi, chỉ ở cùng tôi. Sự xa lánh của em khiến tôi rất lo sợ….nên tôi chỉ có thể sao chép cách ba đối xử với tình nhân ở bên ngoài, tôi đã nghĩ đó là cách yêu…Ý Hoan, tôi xin lỗi.”

“Hơn nữa, lúc đó tôi mới bao nhiêu tuổi? Vừa mới vào đại học tròn 18 tuổi, lẽ nào em định dùng sai lầm của tôi ở tuổi 18 để trừng phạt tôi của tuổi 27 sao? Cô ơi, cô cũng tính là một nửa cô giáo của tôi, mẹ tôi trả phí cao để cô dạy tôi, nhưng cô lại không dạy tôi cách yêu đương đúng cách….cô cũng có trách nhiệm đó?”

Tôi đảo mắt, nhắm mắt dưỡng thần.

Sau khi ăn tối trở về, chúng tôi xuống xe đi bộ trong tiểu khu về nhà, tài xe lái xe đi đỗ.

Hai đứa trẻ nhảy nhót xung quanh.

Đột nhiên một con chó lớn từ đâu lao tới hất ngã Tiểu Bảo, tôi hét lên một tiếng, lao vào cứu con.

Dung Gia Ngôn lao tới trước tôi, ngăn có chó lại, đánh với nó.

Đợi bảo an tiểu khu đến, tay của Dung Gia Ngôn đã có nhiều vết thương.

Con chó đã bị đánh đến thoi thóp.

Hai đứa trẻ khóc lớn.

Chúng tôi báo cảnh sát, đưa đi bệnh viện kiểm tra rồi tiêm chủng.

Tiểu Bảo cũng có vết cắn trên cánh tay khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

Dung Gia Ngôn liên tục ôm chúng tôi an ủi nói rằng không sao đâu.

Tôi nhìn vết thương trên tay anh lại càng đau lòng hơn.

Giọng tôi khàn đặc: “Có đau lắm không?”

Anh ôm tôi thật chặt: “Không đau, em vẫn còn quan tâm đến tôi, tôi rất vui.”

Tôi ôm anh thật chặt, nước mắt rơi trên cổ anh.

Sau khi chúng tôi từ bệnh viện quay về thì đã là nửa đêm rồi, hai người chúng tôi mỗi người ôm một đứa bé đặt lên giường, Dung Gia Ngôn lại nhắc lại chuyện cũ: “Chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”

Tôi lưỡng lự nhìn anh.

Anh vẫn là bộ dáng ôn nhu thâm tình kia.

Anh nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực anh rồi hỏi: “Trái tim tôi vì em mà rung động.”

Tôi cảm thấy người mình nóng vô cùng.

Anh ôm eo tôi dán sát vào l*иg ngực nóng rực của anh, rồi nói nhẹ bên tai: “Cô giáo, muốn tôi không?”

Nói xong còn cắn nhẹ lên tai tôi nữa.

Mặt tôi ngay lập tức đỏ ửng lên.

Vốn dĩ câu nói này anh cũng từng nói rồi, lúc đó anh vừa thi Đại học xong, nói là muốn mời tôi đi ăn, vừa là để cảm ơn tôi cũng là để xin lỗi tôi.

Lúc đó, tôi cũng rất là vui, hoàn toàn không có phòng bị gì với anh hết, hơn thế tôi còn định làm công tác tư tưởng cho anh, khuyên bảo anh, dù sao thì anh cũng sinh ra trong một gia đình hỗn loạn, thật sự khó mà nhận được tình yêu thương. Tôi cũng đã chuẩn bị xong phải phân tích kinh nghiệm của tôi với anh, an ủi anh không sao đâu.

Vậy mà kết quả của ngày hôm đó chính là do anh cố ý...

Hôm nay, chúng tôi không uống rượu mà anh còn bị thương nữa, nhưng hai chúng tôi không kìm chế được mà ... với nhau.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, người anh để trần chống tay nhìn tôi cười: “Vợ, chào buổi sáng.”

Tôi dụi dụi mắt nói: “Mới sáng sớm, nụ cười của anh là có ý gì kia?”

Anh hôn tôi: “Rõ ràng là em cũng rất thích tôi nha.”

“Im miệng!”

“Em không thừa nhận, vậy chúng ta lại làm một lần nữa đi.”

Nói xong liền đè lên người tôi.

Tôi vội vàng xin tha: “Thích, thích.”

Anh cười phá lên.

Cười giống như một cậu bé mới lớn, không chút phòng bị nào cả.

Chỉ có lúc tâm trạng anh vui mới như vậy thôi.

“Cô giáo à, em có yêu tôi chút nào không vậy?”

“Không yêu anh, vậy bây giờ chúng ta đang làm gì đây? Chơi trò bao dưỡng chim hoàng yến à?!”

Anh buồn cười: “Lần này đổi lại là em bao dưỡng anh, mặc dù chim hoàng yến nghe có vẻ đẹp đẽ, nhưng lại có chút bi ai, Cô giáo, chúng ta đổi cách gọi khác đi... Khỉ lông vàng, em thấy sao?”

Tôi buồn cười, đánh anh một cái.

Thực ra là anh nhất quyết muốn đưa tôi đi làm, lúc đầu thì còn chịu đựng được, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bắt đầu mắng chửi giao thông ở Thành phố B chen chúc, chật chội, tôi cảm nhận được cái cảm giác quen thuộc trước đây.

Mỗi ngày nhìn anh gửi tin nhắn cho tôi, thực ra thì tôi không trả lời tin của anh, nhưng trong lòng vẫn có chút thỏa mãn.

Ngày hôm đó, nhìn thấy anh bị mấy người con gái cố ý đến câu dẫn, trong lòng có chút để ý, nhưng lại có chút đắc ý, vì trong mắt anh chỉ có tôi.

Mặc dù mỗi lần nói chuyện với anh, anh luôn có một đống ngụy biện, tâm nhãn thì nhiều như tổ ong vò vẽ, nhưng khi nghe đồng nghiệp nói chồng của cô ấy rất lạnh nhạt, thì cảm thấy giống như Dung Gia Ngôn cũng tốt.

Tối hôm trước, anh lao ra bảo vệ bọn trẻ, sau đó lại ôm chúng tôi dỗ dành, tôi thực sự cảm thấy an toàn.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai và ánh mắt bí ẩn của anh, tôi không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Giống như lần đầu tiên tôi gặp anh, anh mặc chiếc áo len trắng, giữ cửa, nhướng mày nhìn tôi mà mang theo vẻ trịch thượng nói: “Chào cô giáo.”

Lúc đó, tim tôi đập nhanh hai nhịp, nhưng sau đó thấy vẻ ấu trĩ của anh thì sự rung động đó bị mài mòn đi và chuyển thành nỗi bận tâm của người mẹ già...

Haizzz

Chúng tôi đi lấy giấy đăng ký kết hôn, Dung Gia Ngôn bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.

Sau khi nhận giấy kết hôn, chúng tôi giống như là mới yêu nhau vậy.

Anh đi công tác, chúng tôi “nấu cháo” điện thoại.

Anh đi làm thì tôi dẫn theo hai đứa bé đi đưa cơm cho anh.

Tôi bận việc phải ở trên trường đến khuya thì anh dẫn theo hai đứa bé đi đón tôi.

Sau khi hai đứa nhỏ ngủ, thì chính là thế giới riêng của hai người chúng tôi.

Có lúc anh nói: “Sao em lại có thể tàn nhẫn như vậy, không một lần về thăm anh?”

Tôi trả lời một cách mỉa mai: “Không phải lúc đầu anh luôn nhốt em sao?”

Anh ngay lập tức cười rồi hôn tôi, định dùng thân thể để nhận lỗi: “Vậy lần này đổi lại em nhốt anh đi, nào, cho em cà vạt, trói anh lại, tùy ý em sử dụng...”

“...A... anh biếи ŧɦái... bỏ em ra... không phải là trói anh sao? !”

-Hoàn chính văn-