Chương 4

“Rốt cuộc anh muốn gì?”

Tôi nhìn anh một cách cảnh giác.

Dung Gia Ngôn ngày trước, tôi chỉ cần nhìn là biết anh đang nghĩ gì, nhìn là ra anh đang vui hay đang buồn, còn Dung Gia Ngôn của hiện tại, nụ cười, sự tức giận thậm chí cả nước mắt đều có thể chỉ là giả vờ.

Khi nghe anh nói những lời này, tôi thực sự không biết nội tâm anh đang nghĩ cái gì, nó khác với hình dung của tôi về anh.

Nếu tôi dám trái lời anh ấy, anh ấy không những sẽ tức giận thậm chí còn không để tôi ra khỏi cửa.

Nếu anh thực sự quan tâm đến tôi, với tính cách đó, thì làm sao có thể bình tĩnh như vậy sau khi tôi rời đi?

Hơn nữa, anh còn nói yêu tôi, dáng vẻ không giống như xưa.

“Ý Hoan, tôi đã tìm em rất lâu rồi,” anh nhìn tôi, “sau đó tôi tuyệt vọng rồi, em không hề muốn quay trở về, một chút cũng không muốn bên cạnh tôi. Lúc đó gia tộc tranh giành quyền lực, tôi bận đến mức không thể không dừng lại việc tìm kiếm---- chỉ có thể đính hôn với người khác, cô gái kia là les, tôi và cô ta chỉ là hợp đồng. Cô ta giúp tôi nắm quyền lực, tôi giúp cô ta che giấu tính hướng, chúng tôi chưa kết hôn gì hết. Hiện tại tôi đã nắm giữ 80% quyền lực của gia tộc, cô ta cũng đã ra nước ngoài chung sống với người yêu. Hiện tại tôi đang độc thân…Ý Hoan, người duy nhất tôi yêu chính là em.”

“Năm đó tôi không hiểu chuyện, không biết bày tỏ với em thế nào, tôi cũng không biết bản thân yêu em nhiều đến vậy, tôi chỉ muốn em ở bên cạnh, tôi không thể chịu được khi có ai ở bên cạnh em….Xin lỗi, lúc đó tôi đã làm những chuyện tổn thương đến em, tôi biết em không nguyện ý tha thứ cho tôi, nhưng tôi muốn bù đắp cho em là thật.”

Tôi nhất thời có chút do dự: “Anh thật sự….biết sai sao?”

Anh gật đầu, giọng nói buồn rầu: “Những năm qua, để có thể đứng vững trong cuộc tranh giành quyền lực, tôi thực sự đã trải qua rất nhiều chuyện, chuyện ban đầu, đối với tôi mà nói, giống như đã qua nhiều năm rồi, trong lòng tôi vẫn luôn yêu em, chưa từng thích người khác, nhưng bây giờ tôi đã nỗ lực học được cách yêu em. Tôi biết em muốn tự do, cũng biết em không yêu tôi, nhưng em yên tâm, tôi sẽ không kìm kẹp em như trước nữa, thật đó. Tôi sẽ luôn chờ em.”

Tôi bối rối một lúc, “Vậy anh đưa tôi về làm gì?”

“Lúc đầu tôi rất tức giận, không muốn em đưa con của chúng ta đi với một người đàn ông khác.” Anh nghiêm túc nói: “Tôi đưa em về nước trước, nếu em thực sự muốn gả cho tên đàn ông nước ngoài kia, em có thể trở lại, nhưng con của chúng ta không thể gọi hắn là ba. Tôi sẽ cho chúng môi trường giáo dục tốt nhất, tôi cũng sẽ không kết hôn hay tìm bạn gái, em có thể yên tâm ra nước ngoài kết hôn.”

“Sao có thể?!” Tôi tức giận nói: “Bọn trẻ là do tôi sinh ra, tôi không thể giao chúng cho anh được.”

“Vậy chúng ta mỗi người lùi một bước, em không đi ra nước ngoài kết hôn nữa, tôi cũng không đem bọn trẻ đi, hai chúng ta cùng nhau chăm sóc nuôi dưỡng bọn trẻ, đẹp cả đôi đường, được không?”

Thuốc mê tôi hít phải khá nhiều, đầu vẫn còn choáng, say xẩm, chỉ có thể nói: “Khi nào tôi tỉnh táo trở lại thì chúng ta nói chuyện, anh không được phép kìm kẹp sự tự do của tôi.”

“Tất nhiên rồi.” Thái độ của anh rất chân thành và thận trọng, “vốn dĩ là lỗi của tôi, về sau sẽ không như vậy nữa.”

Tôi vẫn còn hoài nghi.

Sau khi xuống máy bay, anh đưa chúng tôi quay về căn hộ năm đó.

Trong nhà đã được trang trí lại, còn có thêm một căn phòng đặc biệt dành cho trẻ em, Đại Bảo với Tiểu Bảo rất thích, vui vẻ vào chơi.

Sau khi xác nhận anh sẽ không lén lút đem bọn trẻ đi, tôi mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh gọi đồ ăn bên ngoài, bốn người cùng ăn, hai đứa làm loạn muốn cùng Dung Gia Ngôn chơi, muốn anh làm ngựa cưỡi.

Tôi vội vàng nói: “Đến giờ đi tắm rửa đi ngủ rồi.”

Dung Gia Ngôn nói: “Con trai, đi, ba dẫn hai đứa đi tắm!”

Nói xong, mỗi tay anh bế một đứa đi vào phòng tắm.

Tôi nhanh chóng gọi điện cho Tom.

Tom nói anh ta sắp gấp đến ch*t rồi, có người tông vào xe anh ta, anh vừa chửi vài câu thì họ đã xông vào đánh anh một trận, chưa kịp hoàn hồn thì anh phát hiện chúng tôi đã biến mất rồi.

Tôi chỉ có thể nói rằng trong nhà có chuyện gấp, tôi phải quay về nước, bảo anh không cần lo lắng.

Tom cảm thấy là lạ nên bảo tôi để lại địa chỉ, anh ta muốn đến gặp và giúp đỡ.

Tôi nói một vài câu để ứng phó với anh ta xong liền cúp điện thoại, gọi điện cho bảo mẫu, cô ấy cũng gặp phải rắc rối, không cần nói cũng biết là do Dung Gia Ngôn gây ra. Tôi nhờ cô ấy trông nhà hộ tôi trước, còn các loại phí vẫn sẽ thanh toán đầy đủ.

Tôi vẫn không biết hiện tại Dung Gia Ngôn ăn phải thuốc gì mà thay đổi lớn như vậy.

Nhìn dáng vẻ của anh, không giống như mới biết chúng tôi sống ở đâu, đồ vật trong chung cư giống như đã được chuẩn bị tỉ mỉ từ rất lâu, chỉ chờ chúng tôi quay về đây sống. Ngay cả phòng mấy đứa trẻ cũng lấy màu xanh cướp biển làm chủ đề, đủ loại đồ chơi xếp đầy trên giá.”

Dung Gia Ngôn rất giỏi dỗ dành trẻ con, chẳng bao lâu, hai đứa trẻ đều đã chìm vào giấc ngủ.

Anh mỉm cười với tôi nói: “Tôi luôn mong ước có thể đưa em và con về đây sống một cuộc sống hạnh phúc. Ý Hoan, chúng ta kết hôn đi, có được không? Sau này anh sẽ học cách yêu em, chúng ta cho Tiểu Bảo và Đại Bảo một mái ấm hạnh phúc.”

Tôi lắc đầu: “Không cần, tôi không yêu anh. Chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc nuôi dạy bọn trẻ, nhưng tôi không muốn cùng anh yêu đương, nếu anh tôn trọng tôi, thì đừng ép tôi.”

Anh cười khổ, mở cửa phòng ngủ chính, nói: “Em ngủ ở đây đi, tôi ngủ phòng dành cho khách, tôi sẽ đợi.”

Đóng cửa lại tôi vỗ vỗ ngực, người này…..thật sự đã thay đổi rồi sao?

Khác hoàn toàn so với trước đây.

Không lẽ là quỷ cải trang thành?

Dung Gia Ngôn không hề làm phiền đến tôi, thời gian đầu, mỗi ngày anh đều chơi với bọn trẻ, còn đưa chúng đi giám định cha con, đăng ký lại hộ khẩu rồi đăng ký nhập học mẫu giáo.

Đại Bảo và Tiểu Bảo ngày nào cũng chơi vui vẻ, trường mẫu giáo chúng học là một tường tư thục, cả trường được trang hoàng rực rỡ đầy màu sắc, có nhiều hoạt động ngoại khóa, lớp học thực hành, giáo viên tận tâm với các bạn nhỏ.

Dung Gia Ngôn sắp xếp hết lịch học của bọn trẻ một cách rõ ràng.

Nhưng anh vẫn muốn thương lượng với tôi mọi chuyện, kể cho tôi nghe những đứa trẻ trong gia đình anh được giáo dục như nào và những đứa trẻ của những gia đình giàu có khác giáo dục như nào.

Anh còn khuyến khích bảo tôi ra ngoài làm việc: “Không phải ban đầu em muốn làm giáo viên sao? Nếu như đã có bằng tiến sĩ rồi thì em có thể đi ứng tuyển vào Đại học B làm giảng viên. Ở đây cách đại học B rất gần, em đi lại cũng rất thuận tiện.”

Anh không dám can thiệp quá sâu vào chuyện của tôi, nhìn chúng tôi giống như đang hợp tác nuôi dạy trẻ thì đúng hơn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Được.”

Khi biết bản thân đã thành công được nhận làm giảng viên của đại học B, tôi nhảy cẫng lên. Ước mơ thời trẻ của tôi đã thực hiện được rồi.

Dường như mọi thứ đã thay đổi rồi mà dường như cũng chưa có gì thay đổi cả.

Ngày tháng trôi qua êm đềm, cuộc sống đã dần đi vào quỹ đạo.

Một trong những lợi thế khi trở về Trung Quốc là môi trường xung quanh quen thuộc, không còn cảm giác lang thang bơ vơ khi ở nước ngoài nữa, cũng không phải lo lắng quá nhiều về việc học hành của con.

Tôi tiếp tục làm công trình nghiên cứu ngày trước đã bỏ dở.

Dung Gia Ngôn cũng bận rộn trở lại.

Nhưng, mỗi ngày anh đều gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, từ những chuyện lớn như đi công tác hội họp cho đến những chuyện nhỏ như hôm nay anh đã ăn những gì, làm gì.

Tôi không thường xuyên trả lời những tin nhắn như thế, vì tôi không muốn mối quan hệ của chúng tôi quay trở lại trạng thái ban đầu.

Sáng tôi đi làm anh cũng ngỏ ý muốn đưa tôi đi, đường rất tắc nên anh đưa tôi đi so với tự mình đi vẫn còn chậm.

Anh cũng sẽ cố hết sức dành thời gian cho các con.

Như đón chúng đúng giờ sau giờ học, đưa chúng đến các lớp học ngoại khóa, v.v.

Còn phải nói, chúng tôi có rất nhiều thời gian bên cạnh nhau, ban đầu có hơi lúng túng, những sau đó đã quen hơn, những chuyện này đưa cho bảo mẫu làm không bằng để cho ba của bọn trẻ làm, chúng cũng vui vẻ hơn trước. Lúc trò chuyện, Dung Gia Ngôn cũng sẽ chú ý đến việc giáo dục và định hướng của bọn trẻ.

Anh đã làm rất tốt với cương vị là một người cha.

Sau khi đưa hai đứa trẻ đi ngủ, Dung Gia Viễn ngăn tôi lại, hỏi: “Gần đây em đến trường thế nào rồi?”

Tôi dừng lại, đứng ở hành lang nói: “Cũng được, mọi thứ khá thuận lợi.”

Anh chân thành chúc mừng, “Thật tốt. Em rất hợp với không khí và môi trường học tập ở đây, tôi thật sự hi vọng em có thể làm việc mình thích, nếu em cần giúp đỡ thì lúc nào cũng có thể nói với tôi. Đúng rồi, không phải em đang nghiên cứu lịch sử văn học Trung Quốc sao, thế nào rồi? Có cần tôi giới thiệu cho em một vài người bạn bên nhà sản xuất không?”

“Không, không cần đâu.” Tôi vội nói, “Tôi và giáo sư Diệp sẽ cùng thực hiện dự án, anh ấy có thể giải quyết được.”

Anh im lặng một lâu rồi mỉm cười nói: “À, suýt nữa quên mất. Nhân tiện, tôi đang định đưa các con về nhà cũ ăn tối với ông nội vào cuối tuần. Em có muốn đi cùng không?”

“Không cần đâu, tôi đi thì không ổn lắm.” Tôi cố gắng nói một cách thoải mái, như thể chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, “Anh đưa bọn trẻ tới đó đi, nhưng bảo mẫu phải đi cùng, tôi sợ bọn trẻ chạy loạn.

“Ừm, được.”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Cuối tuần, tôi đến thư viện tìm tài liệu thì gặp Hàn Minh Sinh- mối tình đầu của tôi.

-loading-