Chương 15: “Lần đầu gặp mặt “

Ngày thứ hai sau trận chung kết, Tezuka đã giành chức vô địch theo thường lệ cử hành họp báo, trong buổi họp báo mọi vấn đề của kí giả đều có liên quan đến việc Tezuka ôm hôn một người con trai xa lạ ngay giữa đường. Ngoại trừ câu “không thể trả lời”, Tezuka vẫn tiếc chữ như vàng, một từ cũng không chịu tiết lộ, buổi họp báo kết thúc dưới tình huống hỗn loạn như vậy. Mà cùng ngày, nhiều tờ báo lớn của nước Anh đồng thời phát hành tin tức, phát triển sự điều tra lên một bước. Người “con trai” ôm hôn Tezuka giữa đường trên thực tế là một fan hâm mộ nữ của Tezuka, bởi vì vô cùng thích Tezuka nên đã đóng giả một người bạn qua đời đã lâu của Tezuka, khi Tezuka ra khỏi nhà hàng thì nhân cơ hội “cưỡng hôn” Tezuka. Sau khi thực hiện được, fan hâm mộ đó gọi taxi chạy trốn.

Lập tức, Tezuka từ đồng tính luyến ái biến thành một người lương thiện, dù bị người hâm mộ quấy rầy nhưng vẫn bảo vệ người hâm mộ. Cộng đồng fan hâm mộ bắt đầu công khai lên án fan hâm mộ nữ bất lương kia, đặc biệt các fan hâm mộ là nữ phản ứng kịch liệt nhất. Tezuka vẫn giữ im lặng như trước, ngay trong đêm đó quay trở về Pháp.

Mà lúc này trong thư phòng của trang viên Douglas, Ken lại giận dữ, hung hăng ném tờ báo lên người Hall, tức giận nói: “Nếu như có chút việc này mà Tezuka cũng không giải quyết được thì cậu ta đừng có nói cái gì mà thích Backy nữa! Con giúp cậu ta giấu diếm chân tướng nhưng lại làm hại Backy bị người khác chỉ trích, con làm anh trai thế nào vậy hả!” Fujika cũng đầy trách móc nhìn con trai thứ hai, muốn anh giải thích.

“Daddy. . .” Soran nỗ lực dẹp loạn lửa giận của cha mẹ, thấy nhị ca cho cậu một ánh mắt yên tâm, Soran nhường lời cho nhị ca.

“Cha mẹ, ” Hall bình thản ung dung nói, “Bọn họ chỉ trích là fan hâm mộ nữ kia, fan hâm mộ nữ kia là ai? Chúng ta không biết, ai cũng không biết. Baby là con gái sao? Đương nhiên không phải. Mặc kệ bọn họ điều tra thế nào cũng chỉ xoay quanh fan hâm mộ ‘nữ’ kia thôi, con làm như vậy không chỉ giúp Tezuka thoát khỏi phiền phức hiện nay, cũng là vì an toàn của Baby. Fan hâm mộ bây giờ quá điên cuồng, chúng ta nên vì Baby mà lo lắng. Còn một mục đích chính là muốn nói cho Tezuka, đừng tới quấy rối Baby nữa, con nghĩ thông minh như Tezuka nhất định là có thể hiểu được.”

Hall giải thích xong, Soran lại vội vàng bổ sung: “Daddy, mommy, may mà có nhị ca, nếu không con thực sự không biết phải giải quyết những phiền phức này thế nào. Con không ngờ Tezuka lại phát hiện ra con.” Soran nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết mình lộ chân tướng ở đâu.

“Được rồi, chuyện này dừng ở đây đi. Baby cấm túc một tháng, Hall nghĩ cách dẹp yên dư luận đi. Mặc kệ nói thế nào thì người hôm đó xác thực là Baby, anh không muốn nhìn thấy mấy thứ khó coi này nữa.” Chủ gia tộc Douglas hiện nay, Anthony lên tiếng, thay cha ra lệnh, Soran và Hall lập tức gật đầu, chấp nhận vô điều kiện.

“Sau này nếu còn có chuyện như thế này nữa thì để tự chúng giải quyết. Không có năng lực này thì cũng đừng hòng gặp lại Backy.” Ken ném tờ báo vào máy huỷ tài liệu, tiêu diệt thứ làm hắn tức giận đi. Đối với chuyện này, Anthony và Hall tỏ vẻ đồng ý, Soran đã có chút đau đầu.

Cùng lúc đó, ở Pháp, trong nhà trọ của Tezuka, trên bàn trà đặt báo của hai ngày vừa qua, đầu đề toàn bộ là tin tức có liên quan đến anh. Mặt Tezuka lạnh lùng nhìn chằm chằm tờ báo, trong tay là một ly rượu brandy, viên đá bên trong làm tăng thêm khí lạnh cho ly rượu.

Nâng tay, nhấp một ngụm rượu, Tezuka chậm rãi nuốt xuống, cồn không làm thần kinh anh say mê, trái lại làm suy nghĩ của anh càng thêm rõ ràng.

Món quà, mùi hoa, tay, hơi thở, ánh mắt. . . môi. . . Còn có tiếng hét, đều rõ ràng trước mắt, làm sao anh có thể tin rằng đó là giả, là tưởng tượng được. Còn có những tin tức này, có thể giải quyết “phiền phức” của anh trong thời gian ngắn như vậy, không phải Atobe, vậy chỉ có thể là “cậu”. Chỉ có “cậu” mới có thể suy nghĩ nhiều như vậy cho họ, mới đặt họ trong lòng như vậy. Lâu như thế rồi, “cậu” vẫn giống như trước đây, vì bọn họ nỗ lực, vì bọn họ suy nghĩ. Bọn họ lại có thể vì “cậu” làm cái gì?

Tezuka uống một ngụm lớn hết chỗ rượu còn lại, lại rót một ly khác. Bọn họ chưa từng làm được chuyện gì cho “cậu” cả, mà chính anh lại là người luôn làm “cậu” tổn thương nhất. Thậm chí khi “cậu” ra đi, bọn họ chỉ có thể mắt mở to mắt ra nhìn.”Cậu” sinh bệnh, nhưng vẫn không để họ biết mình bị bệnh nặng đến thế nào. Vì trách nhiệm, anh đã đặt “cậu” ở sau giải toàn quốc, mà “cậu” căn bản không có thời gian đợi được đến khi giải toàn quốc kết thúc.

Anh đã làm được gì cho cậu? Không có gì cả. Bây giờ, “cậu” đã trở về, anh muốn bồi thường những gì đã nợ “cậu”, anh sẽ không bao giờ coi cái gì khác quan trọng hơn “cậu” nữa. Anh muốn giống như hai người kia, trở thành người mà “cậu” nguyện ý ỷ lại.

… …

… … … . . . .

Cấm túc đối với Soran mà nói không có bất kì ảnh hưởng gì. Trang viên Douglas nằm ở ngoại ô Luân Đôn, cách trung tâm thành phố khoảng một giờ xe chạy. Trong trang viên có vườn hoa xinh đẹp, rừng cây tươi tốt, trong biệt thự cũng có tất cả mọi thứ cậu cần, ngoại trừ không thể đi mua sắm ra, đối với một Soran trời sinh “lười biếng” thì ở nhà là một chuyện vô cùng vui vẻ.

Soran từ Manchester trở về đã được một tuần. Chuyện của Tezuka đã được dẹp yên, tin tức về ông trùm tài chính và kinh tế, ngôi sao tai to mặt lớn hoặc là nhân vật quan trọng của giới chính trị chiếm đầy hết các trang báo. Fan hâm mộ “nữ” kia cũng biến mất khỏi suy nghĩ của hầu hết mọi người.

Soran cho rằng Tezuka sẽ đến tìm cậu, nhưng Tezuka lại không xuất hiện. Từ sau khi anh về Pháp thì không có tin tức gì khác, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Thế nhưng Soran cũng không hề xả hơi, cậu biết rõ mấy người kia nhất định sẽ tìm đến cậu.

Buông quyển sách đã cầm suốt hai mươi phút nhưng không đọc xong, Soran nhẹ nhàng lắc lư ghế nằm, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vào vườn hoa đối diện với cái sân. Cha cùng mẹ tới giáo đường, đại ca và nhị ca đến công ty, trong trang viên chỉ còn lại cậu và Laurine.

Trở về đã vài ngày, Laurine không hề trốn cậu như trước, thỉnh thoảng sẽ chủ động nói chuyện với cậu. Michael tuy ít khẩn trương khi gặp cậu hơn một chút nhưng vẫn ngại gặp cậu như trước. Soran cũng không gấp, cậu tin rằng qua thời gian tình hình này sẽ được cải thiện, cậu tương đối lo lắng chính là hai ông anh mình có đủ kiên trì để đợi Laurine và Michael có thể bình thường đối mặt với cậu không.

Từ hôm qua bầu trời Luân Đôn bắt đầu âm u, ngày hôm nay bắt đầu có mưa nhỏ. Nghĩ đến cha mẹ đang ở giáo đường, tâm tình Soran cũng tối tăm như bầu trời vậy. Mỗi tuần cha mẹ sẽ ở trong giáo đường một ngày, đó là việc họ chưa từng gián đoạn từ sau khi cậu đi. Nhưng cha mẹ cũng cấm cậu bước chân vào giáo đường nửa bước, tuy rằng cậu đã chứng minh mình không hề có chút liên hệ nào với Thượng đế, nhưng nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào máu xương này làm họ không cho phép cậu tiếp cận với bất kì chỗ nào có “thần lực” nữa. Còn có một việc, đó chính là cậu không được chạm tới tennis. Người nhà cho rằng tennis đã làm tăng tốc độ bào mòn sinh mệnh của cậu. Thế nên sân tennis trong nhà đã biến mất, vợt tennis của cậu cũng bị niêm phong vĩnh viễn trong kho. Đối với những chuyện này, Soran không hề có ý khác mà vâng theo.

Có xe taxi chạy vào trang viên, Soran ngồi dậy. Khi người trên xe bước xuống, tim Soran lại lần nữa bị thử thách. Là Tezuka. Cậu đã nghĩ anh sẽ không tới.

Tezuka che ô, sau khi xuống xe gần như là lập tức ngẩng đầu nhìn lên sân thượng lầu hai. Ở nơi đó, anh thấy được người mình ngày đêm mong nhớ. Mà trên mặt người kia chỉ thoáng kinh ngạc rồi biến mất, cũng cực kì bình tĩnh, không có sự vui sướиɠ khi gặp mặt, giống như hai người xa lạ.

Tezuka cứ nhìn Soran từ xa như vậy một lúc, sau đó mặt không biểu cảm đi theo quản gia vào nhà. Ngày hôm nay Tezuka mặc Âu phục trang trọng, Soran chỉ từng nhìn thấy một lần, là ở tiệc sinh nhật của cậu. Ngày đó Tezuka mặc Âu phục, ôm cậu nhảy một điệu xong thì đeo quà sinh nhật lên cổ tay cậu.

“Cậu Tezuka, ông chủ và bà chủ đến giáo đường rồi.” Quản gia Jose hoàn mỹ khống chế biểu cảm trên mặt, không nhắc tới Soran.

“Vô cùng xin lỗi, bởi vì cháu mới quyết định đến nên không kịp thông báo trước.” Một tay Tezuka ôm bó hoa linh lan, một tay lại ôm chậu cây tiên nhân chưởng.

Hàng năm Tezuka đều sẽ tới thăm Fujika, Ken và cả “Ogihara”, thế nên quản gia rất quen thuộc nhận lấy hoa linh lan và chậu tiên nhân chưởng rồi sai người cất cẩn thận. Tezuka ngồi trên sô pha lẳng lặng uống trà, anh không xác định liệu người kia có xuống không.

“Xin chào.” Laurine bưng khay tới, đặt bánh ngọt và hoa quả tới trước mặt Tezuka. Laurine cũng không xa lạ gì với Tezuka, cả với vài người khác nữa.

“Xin chào.” Tezuka đứng dậy chào rồi lại ngồi xuống. Laurine nhìn cầu thang, muốn nói lại thôi rồi nhìn Tezuka, trong ánh mắt toát ra vài phần bất đắc dĩ rồi rời khỏi phòng khách. Tezuka nhìn chằm chằm bóng lưng Laurine, đến tận khi cô rời đi mới thu hồi đường nhìn.

Tezuka cho rằng mình sẽ phải đợi thật lâu, kết quả hai mươi phút sau, Soran đi xuống. Khi mùi hoa nhàn nhạt bay vào chóp mũi, Tezuka đứng lên xoay người nhìn về phía người đang đi tới. Một khắc đó, băng giá trong mắt Tezuka hòa tan, anh chăm chú nhìn người đang đứng trước mặt, từ từ trùng khớp với người trong trí nhớ.

Hai người nhìn nhau, Soran vươn tay, “Xin chào, Tezuka. . . Kunimitsu, tôi là Soran Douglas, em trai sinh đôi của Backy, bây giờ tên tôi là Soran Backy Douglas, tôi không muốn quên anh trai của mình.”

Không kích động hay phẫn nộ như trong suy nghĩ, bầu không khí giữa hai người vô cùng bình thản, giống như là lần đầu tiên gặp mặt. Như thể Soran thật sự là em trai sinh đôi của Backy vậy. Tezuka nhanh chóng chấp nhận chuyện này.

Trong đôi mắt sau cặp kính của Tezuka xuất hiện gợn sóng cực kì không rõ ràng, cũng vươn tay, nhưng anh không lập tức buông đối phương ra mà nắm chặt tay đối phương, không để ý đến sự giãy dụa nho nhỏ của đối phương, kéo cậu đến trước mặt mình rồi mới buông ra.

“Itsuki-chan chưa từng nói với tôi rằng cậu ấy có một em trai sinh đôi.” Ngồi vào chỗ của mình, Tezuka nói.

Soran cũng không hề để ý, cười nói: “Ngày nào Backy cũng kể với tôi về các anh.” Soran né tránh vấn đề của Tezuka. Soran cảm thấy lưỡi của mình cũng đang run lên, không phải khẩn trương, là vì cậu có thể “bình tĩnh” ngồi đối mặt với Tezuka như vậy, gần gũi như vậy, gặp mặt Tezuka ở nơi rực rỡ ánh sáng như vậy. Tezuka gầy hơn trước một ít, nhưng khí thế lại cao hơn một tầng, vẫn lạnh lùng như trước, trước đây là băng sơn, bây giờ là. . . Soran không xác định, lòng bàn tay Tezuka rất nóng, từ bàn tay cậu nóng tới tận trong tim.

“Trái tim của tôi không tốt, luôn luôn ở bệnh viện, thế nên các anh chưa từng gặp tôi.” Soran tiếp tục nói xạo, Tezuka vẫn đang bình tĩnh tiếp thu, gật đầu. Tezuka bình tĩnh lại làm Soran không nói nổi nữa. Cậu chưa từng nói dối không chớp mắt thế này, mà bây giờ cậu lại đang làm như vậy với người bạn tốt nhất của mình, nụ cười trên mặt Soran dần dần biến mất, không hề mở miệng.

Yên tĩnh bao phủ hai người, Tezuka ngưng mắt nhìn người đang cúi đầu không nói, đứng lên. “Có thể đưa tôi lên phòng của Backy không? Tôi muốn thăm ‘cậu ấy’ một chút.”

Soran ngẩng đầu, trong mắt hiện lên giãy dụa, qua một chút cậu đứng lên nói: “Được.”

Đưa Tezuka lên lầu, Soran có thể cảm nhận được ánh mắt phía sau sắp nuốt chửng cậu. Soran thẳng lưng, thong thả đi tới phòng mình. Thảm rất dày, nhưng Soran lại có thể nghe được tiếng bước chân của Tezuka, thình thịch, tiếng tim cậu cũng theo âm thanh này mà vang lên từng hồi.

Nắm lấy tay nắm cửa, Soran mở cửa phòng ra, đang muốn quay đầu lại, bất chợt bị Tezuka đẩy mạnh vào trong phòng, đóng cửa lại.

Dưới lầu, Laurine thấy hai người biến mất sau cầu thang, lặng yên rời đi.