Chương 16: Loạn

Mưa càng rơi càng lớn, gió mang theo mưa thổi vào trong phòng, sách trên sân thượng bị thổi kêu “xoạt xoạt”. Rèm cửa sổ bay nhẹ nhàng, thổi gió mát tới hai người đang dựa trên cửa.Soran bị Tezuka đẩy mạnh vào phòng, còn chưa kịp thoát ra đã bị Tezuka đặt trước người hôn xuống. Đầu bị giữ chặt, mắt bị che lại, Soran cự tuyệt mãi nhưng Tezuka lại không sứt mẻ chút nào. Ngay khi Soran định buông tha, Tezuka mới trả không khí lại cho Soran.

“Xin lỗi.” Vẫn lấy tay che hai mắt Soran, Tezuka thì thầm vào tai Soran. Hơi thở nhẹ nhàng, hơi khàn khàn mang theo thống khổ, mà thanh âm lại vẫn bình tĩnh như trước. Môi Soran giật giật, nói không nên lời, người nên nói xin lỗi đáng lẽ phải là cậu.

“Em nói em là Soran, vậy anh sẽ coi như em là Soran. Nhưng không ai có thể làm anh quên ‘cậu ấy’, cả em cũng không được.” Bàn tay Tezuka đặt trên lưng Soran làm Soran không thở nổi, cậu muốn giật bàn tay Tezuka đang che mắt cậu ra, Tezuka lại không chịu buông.

“Tezu. . .” Soran vừa mở miệng liền lập tức lại bị hôn, hình như Tezuka không muốn nghe thêm lời nói sẽ làm anh thương tâm nào nữa.

Môi Tezuka không lạnh lẽo như đêm đó, nhưng cũng không còn nóng rực như trước đây. Hai tay Soran nắm lại, cố kiềm chế không nâng tay lên ôm Tezuka, nói cho “người bạn” đang bị tổn thương vì thái độ của cậu này rằng cậu đã trở về.

Sau nụ hôn, Tezuka lùi ra sau hai bước, hoàn toàn ôm Soran vào lòng, từ cổ đến thắt lưng Soran, rồi lại từ thắt lưng tới cánh tay, dường như Tezuka muốn xác định người trong lòng là chân thật tồn tại. Làm xong những việc này, Tezuka để lại một câu nói rồi mở cửa đi ra. Từ đầu tới cuối, Tezuka chưa từng để Soran thấy mặt anh, thấy biểu cảm của anh.

Đi tới sân thượng, Soran nhìn bóng dáng Tezuka chậm rãi biến mất trong màn mưa, chiếc ô màu đen trong mưa có vẻ cực kì cô đơn. Tezuka không để ai tiễn anh, anh cứ như vậy đi khỏi tầm mắt của Soran, trước khi đi anh đưa cho Soran một phong thư, trong phong thư là một cái chìa khóa còn có một tờ giấy viết địa chỉ.

“Anh ở Pháp chờ ‘cậu ấy’ trở về, sẽ luôn chờ.”

Soran đứng trên sân thượng lộ ra nửa thân thể, ngửa đầu để nước mưa rơi vào mặt mình. Câu nói Tezuka để lại làm cậu kinh hãi vì sự tuyệt tình của mình, đây thực sự là điều cậu muốn sao.

“Baby, đừng nên tự làm khổ mình, không ai trách em cả. Nếu nhớ họ, muốn gặp họ, vậy hãy nói cho họ. Anh không thích thấy em như thế này.” Anthony mở cửa sân thượng, cởϊ áσ khoác trùm lên khối thân thể lạnh lẽo kia, mặt tràn đầy yêu thương. Em trai bây giờ so với trước đây kiên định quật cường hơn rất nhiều, nhưng đây không phải điều anh muốn thấy.

Soran chỉ gật đầu, vẫn chưa mở miệng, rũ mắt chôn mặt vào lòng đại ca. Anthony vỗ nhẹ em trai, nửa mừng nửa lo.

Bữa cơm, Soran vẫn như trước, trên mặt mỉm cười, trò chuyện với người thân, nhưng cậu ăn không nhiều, 10 giờ thì trở về phòng nghỉ ngơi. Ken và Fujika rất lo lắng cho con trai, bọn họ thà rằng thấy cậu bật khóc chứ không muốn cậu nghẹn trong lòng như vậy. Anthony và Hall cũng lo lắng nhưng không biết làm thế nào, em trai như vậy đã tỏ ra rất rõ ràng là không muốn nói chuyện nhiều làm bọn họ có chút khó xử.

Đêm nay, Soran nằm một mình trên giường lớn, Anthony và Hall quay về phòng mình ngủ. Hai người để lại không gian yên lặng cho Soran suy nghĩ một mình.

Soran thực sự không thể bình tĩnh được, cậu cảm thấy thất vọng về mình, vì sự tuyệt tình của cậu đã thương tổn Tezuka. Đây đúng như điều cậu muốn lúc đầu, cậu không gặp họ chỉ là không muốn họ đau khổ, nhưng bây giờ cậu lại càng gây ra đau khổ cho họ. Không thể nhìn thấy vẻ mặt Tezuka, nụ hôn ngắn ngủi và giản đơn ngày hôm nay chính là lời nói, làm cậu nghĩ tới dã thú bị thương vùng núi tuyết cô độc, như vậy những người khác thì sao?

Lăn qua lăn lại đều không thể tỉnh táo được, Soran dứt khoát xuống giường không trằn trọc nữa. Nghĩ đến tối nay người thân đã rất lo lắng, Soran nhìn đồng hồ, mới 12 giờ, cha mẹ hẳn là còn chưa ngủ, quyết định trước hết nói chuyện với cha mẹ đã, miễn cho họ không ngủ được.

Biệt thự có ba tầng, có hai gác xép. Tầng một là phòng khách, Soran và hai anh trai ở tầng hai, vợ chồng Ken, Laurine và Michael ở tầng ba. Vốn là Laurine và Michael cũng ở tầng hai, sau đó vì một vài nguyên nhân mà chuyển tới tầng ba. Soran muốn tới phòng cha mẹ thì phải qua phòng Michael trước, sau đó là phòng nghe nhìn, tiếp theo là phòng Laurine, lại vòng tiếp qua phòng tập thể thao và luyện võ rồi mới đến phòng cha mẹ.

Khi Soran đi qua phòng nghe nhìn thì đột nhiên phòng Michael phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó lại yên tĩnh xuống, nhưng tiếp theo lập tức lại truyền ra tiếng kêu mơ hồ. Soran càng nghe càng thấy không ổn, quay lại phòng Michael gõ cửa.

“Michael?” Soran gọi một tiếng, phát hiện cửa không hề đóng, từ bên trong tiếng la kì quái của Michael lại truyền ra, Soran lo lắng đẩy cửa đi vào. Trong phòng rất sáng, tình cảnh trên giường hiện ra rõ ràng trước mắt Soran.

“A!” Michael phát hiện Soran, sợ đến mức muốn đẩy người đàn ông trên người mình ra, nhưng người đó lại giữ chặt tay cậu đặt phía trên đầu, hung ác mãnh liệt va chạm vào thân thể cậu. Giường phát ra âm thanh trầm đυ.c, người đàn ông kia không hề phát hiện Soran, động tác kịch liệt uy mãnh. Dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông ra ra vào vào hậu huyệt của Michael, toàn bộ rơi vào trong mắt Soran.

Đầu óc Soran trống rỗng, với cậu mà nói chuyện này thật xa lạ, hơn nữa người đàn ông kia lại quen thuộc với cậu như vậy, quen thuộc đến mức. . . hiện tại cậu có chút không thể chấp nhận được.

Soran không rời đi, cứ đứng ở cửa nhìn mà kinh ngạc đến ngây người, Michael cắn môi không để mình lên tiếng, ánh mắt khẩn cầu Soran rời đi, nước mắt không ngừng rơi xuống. Mà người đàn ông kia lại va chạm càng nhanh hơn, hai tay nắm lấy thắt lưng Michael, dươиɠ ѵậŧ ra vào càng thêm nhiều lần, tiếp theo gầm nhẹ một tiếng, thân thể anh ưỡn lên, động tác chậm lại.

Mà khi người đàn ông mệt mỏi rã rời ghé vào người Michael, cuối cùng Soran cũng nhìn rõ ràng hai người đang làm cái gì. Bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi, Soran lại bình tĩnh một cách kì lạ. Cậu không rời đi, chờ người đàn ông kia phát hiện ra mình. Michael đẩy người đàn ông còn chưa hoàn hồn ra, lui tới bên giường lấy chăn bao lấy mình, cả người run rẩy không dám nhìn Soran. Người đàn ông kia thở hổn hển hồi lâu mới hồi phục tinh thần, khi anh thấy Michael nằm một bên, còn có Soran đang đứng ở cửa thì môi anh trở nên trắng bệch, quá sợ hãi, trong mắt là không thể tin và mê mang. Mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh để lại trên drap giường và máu của Michael thì lại không thể giấu được việc anh vừa làm.

“Ba. . . Baby. . . Không phải như em thấy đâu. . .” Hall luống cuống tay chân lấy drap giường bao lấy mình. Như thể tận thế đã tới, trên mặt Hall là tuyệt vọng.

“Backy? Sao cậu lại ở chỗ này?” Đang bưng sữa, Laurine từ sau lưng Soran nghiêng người nhìn vào. Khi cô nhìn thấy tình cảnh trong phòng, Laurine hét lên một tiếng, cái ly rơi xuống mặt đất, “Hall!!” Laurine dường như tan vỡ ngay tức khắc.

Âm thanh kinh động đến Ken và Fujika, lập tức cũng kinh động Anthony đang làm việc trong thư phòng. Khi tất cả mọi người tập trung lại trong phòng Michael thì Soran cũng không quay đầu nhìn nữa mà quay trở về phòng của mình. Ken quăng cho Hall một cái tát, đưa vợ mình đi. Anthony lạnh lẽo nhìn Michael đang run rẩy và Laurine đang khóc, quay sang nói với Hall cũng sắp tan vỡ: “Em mau đi tắm rửa đi, chờ em tỉnh lại rồi hãy ra giải thích với mọi người.”

“Mommy, để con yên tĩnh một chút được không? Con lập tức đi ra đây. ” Ngồi trong căn phòng tối om, Soran nói với mẹ đang đứng gõ cửa bên ngoài.

“Baby, mommy chờ con ở tầng dưới, con đừng tức giận, mommy. . .” Fujika bị chồng ngăn lại, tức giận đến mức hận không thể đuổi con thứ hai ra khỏi nhà.

“Fujika, để Baby yên tĩnh một chút, chúng ta xuống dưới trước đã.” Đỡ lấy vợ, đôi mắt Ken tràn ngập tức giận.

Đã tắm rửa xong, Hall cúi đầu ngồi trên sô pha, đối diện với cha mẹ và Anthony. Dường như anh đã mất đi khả năng nói chuyện, chỉ phiền muộn hút thuốc, khói thuốc sặc sụa tràn ngập trong phòng khách. Hall chưa bao giờ hút thuốc ở nhà, mà lúc này, anh cần khói thuốc để quên đi chuyện mình vừa làm.

“Hall, con không định giải thích à?! Con quan hệ với Michael từ bao giờ! Sao con có thể ở nhà mà làm chuyện này với Michael! Con lại còn để Baby thấy con làm ra chuyện ghê tởm như vậy!” Ken cầm lấy bình hoa trên bàn ném đi. Fujika chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thấp giọng khóc. Hall cũng không trốn, Anthony vung tay quật bình hoa bay sang một bên. “Xoảng!”, bình hoa nện xuống bàn trà, nát vụn. Hall thì không có chút phản ứng nào.

Anthony cướp thuốc của Hall tắt đi, hung hăng cho Hall một cái tát. Mặc dù như vậy, dường như Hall cũng không cảm thụ được tác động gì từ bên ngoài, lại lấy thuốc ra bắt đầu hút.

“Ông chủ, bà chủ, cậu cả, vết thương của Michael không nghiêm trọng lắm. Tôi đã xử lý cho cậu ấy và tiêm thuốc an thần cho cậu ấy. Tâm tình của cậu ấy rất không ổn định, tôi để cô Laurine ở bên cạnh cậu ấy rồi.” Đã phục vụ gia đình Douglas ba mươi năm, bác sĩ gia đình Ferme xuống lầu nói.

Anthony gật đầu, gọi người đưa Ferme trở về.

“Hall, con làm mẹ quá thất vọng rồi. Vì sao con lại có thể ở nhà. . .” Bộ dạng ngây ngốc mất hồn của Hall làm Fujika không đành lòng. Nàng biết Michael thích Hall, lại không biết hai người họ đã phát triển đến mức này rồi. Fujika cực kì tự trách, đáng lẽ nàng nên đưa hai chị em Michael đi sau khi con trai trở về.

“Cha mẹ, trước hết chúng ta để chuyện này sang một bên đã, việc cấp bách là Baby. Chuyện ngày hôm nay. . .” Anthony muốn lên lầu, nhưng lại lui bước.

“Baby. . .” Hall có một tia phản ứng, anh khản giọng gọi, sau đó bỗng nhiên đứng lên phi lên lầu. Anthony kéo anh, nhưng chỉ kéo được tay áo Hall, Hall giống như phát điên, miệng gọi to “Baby”, chạy lên tầng hai.