Chương 85: Dị biến (5)

Ngày 28 tháng 6 , khi những fans hâm mộ của Tezuka đang ăn mừng vui vẻ cho khoảnh khắc chiến thắng của Tezuka trong giải Pháp mở rộng khó khăn nhất, khi đứng trên bục vinh quang, Tezuka không hề tỏ ra vẻ vui mừng. Anh nhận lấy chiếc cúp, hôn lên chiếc nhẫn trên tay trái thật lâu, và nói với các phóng viên những lời nói đầu tiên kể từ lúc bắt đầu trận đấu tới giờ: "Tôi đã hy vọng khi thắng giải này có thể làm cho người quan trọng nhất cuộc đời tôi có thể sớm tỉnh lại."

+

Đến tận bây giờ, giới truyền thông và người hâm mộ cuối cùng cũng biết vì sao Tezuka ở giải Pháp mở rộng lại trầm mặc kín lời và lạnh lùng như vậy, và những người hiểu chuyện lần lượt bày tỏ lời chúc phúc của họ, rất nhiều người đều vì cảm động mà khóc.

Những lời này Soran không nghe thấy được, bởi vì tình trạng ngủ sâu của cậu càng trở nên nghiêm trọng hơn, cơ hội tỉnh lại ăn cơm của cậu đều trở nên cực kỳ khó khăn. Anthony và những người khác không thể không đem cánh hoa và nước nghiền thành dịch lỏng mà đút cho cậu ăn. Fujika rơi nước mắt cả ngày, Anna chạy đến nhà thờ mỗi ngày, Atobe và Yukimura đem công tác chuyển tới trang viên, không ra khỏi cửa mà bồi ở bên người Soran.

"Lão gia phu nhân, thiếu gia Thalia tới."

Bên cửa phòng ngủ, quản gia nhẹ giọng nói. Fujika đang lau mặt cho con trai ngẩng đầu nhìn về phía chồng mình.

Anthony, Yukimura cùng Atobe đặt văn kiện trong tay xuống, Ryoma đặt tạp chí xuống, Fuji đặt báo cáo nghiên cứu xuống.

"Ta và mẹ con sẽ đi." Ken lên tiếng, người mà đang chăm sóc con trai với vợ của mình, "Đã đến lúc cho cậu ta biết sự thật, các con nên đợi ở đây." Năm người mới đứng lên lại ngồi xuống.

Trong phòng khách, Devean giữ tách cà phê nhưng không muốn uống, cô gái kia nói thật ra Soran đã kết hôn, cậu không thể tin được, nếu "cậu ấy" đã kết hôn rồi, thì tại sao không có chút tin đồn gì về nhà Douglas.

"Devean, sao mẹ con không cùng con tới?" Vừa tiến vào phòng khách, Fujika đã lên tiếng.

Vừa nhìn lên, Devean liền đứng dậy: "Chú, dì, mẹ con nàng cùng vài vị phu nhân đang đi nghỉ, nàng nói sau khi trở về nhất định đến thăm chú và dì."

Đợi Ken cùng Fujika ngồi xuống, Devean liền đặt lễ vật lên bàn trà: "Mẹ con nói chú và dì rất thích uống trà, đây là bộ ấm trà bằng đất sét tím con nhờ bạn con từ Trung Quốc mang về, nghe nói dùng bộ trà cụ này pha trà, hương vị lá trà sẽ rất thơm."

"Devean, làm con tốn tiền rồi, cảm ơn con." Kêu quản gia nhận lấy bộ trà cụ, Fujika liếc nhìn chồng mình.

Ken mở miệng: "Devean, ta nghe Backy nói con cũng học ở Đại Học London, nó nói nó gặp được con."

"A, đúng vậy, lần trước cậu ấy nộp gấp báo cáo, cho nên là gặp nhau cũng rất vội. Sau đó con có đi tìm cậu ấy, nhưng vẫn không có nhìn thấy cậu ấy, bạn cậu ấy nói...... dạo này cậu ấy không đi học, nên con lo lắm, sức khỏe của Soran không sao đâu nhỉ." Devean một bên nói, một bên cẩn thận quan sát sắc mặt của hai người.

Anh vừa nói xong, Fujika vành mắt liền đỏ.

"Chú, dì?" Devean thấy thế, trái tim anh chìm xuống.

Lấy khăn tay lau nước mắt, Fujika nức nở nói: "Baby bị bệnh, từ 5 đầu tháng đến giờ nó vẫn luôn hôn mê......"

Ken thống khổ ôm lấy thê tử, nói tiếp: "Lúc trước sức khỏe của nó rất tốt, cho nên ta mới cho phép nó đi học, nhưng con ta đột nhiên ngất xỉu ở trường, trở về sau tình huống liền càng ngày càng tệ."

"Chú, dì, có thể cho con gặp cậu ấy không?" Devean kích động mà đứng lên, khẩn cầu.

Ken nhìn anh trong chốc lát, ôm thê tử đứng lên: "Được, con theo chúng ta."

Đi theo Ken cùng Fujika đi lên lầu hai, Devean tim liền nhảy đến càng nhanh. Người nọ thế nhưng hôn mê, hắn hôm nay tới là muốn hỏi một chút hắn kết hôn nghe đồn là thật là giả, lại không nghĩ rằng hắn sẽ phát sinh loại sự tình này.

Gõ cửa, Ken đẩy cửa đi vào, Devean ở phía sau theo đi vào, tiến phòng, hắn liền sửng sốt ── phòng trong có mấy nam nhân, hắn gặp qua, ấn tượng khắc sâu.

"Dad, Mum." Yukimura ra tiếng, sau đó đối Devean lễ phép gật đầu tiếp đón, sau đó ôm lấy người đang ngủ say, "Chúng con mới vừa đút em ấy ăn một ít."

Fuji đang mát xa lòng bàn tay của Soran, chào Fujika cùng Ken, sau đó anh cũng chào Devean với một nụ cười.

Đứng ở cửa Devean bị giật mình bởi tiếng "Dad, Mum" của Yukimura, sau đó Fuji lên tiếng càng làm sắc mặt hắn hơi thay đổi.

Trong phòng, không có Anthony ở đó, chỉ có Atobe, Ryoma, Fuji cùng Yukimura là những người duy nhất. Devean chú ý đến những chiếc nhẫn tương tự trên tay bốn người, sau đó hắn nhìn về phía Soran đang hôn mê, ngón áp út trên tay phải của cậu có thêm một chiếc nhẫn.

"Thalia tiên sinh," Atobe đi tới, duỗi tay, "Cảm ơn cậu đã tới xem Soran, nghe nói em ấy đã gặp cậu ở trường."

"Atobe, thủ tục tạm nghỉ học Backy hoàn tất chưa?" Ryoma đột nhiên hỏi.

Atobe gật đầu: "Đã làm xong."

Sau đó Ryoma cúi đầu, tiếp tục xem tạp chí.

"Ách, ân, hóa ra là như vây." Devean cười một cách mất tự nhiên nói, "Tôi đã thật lâu không có gặp cậu ấy...... Hơi lo lắng cho cậu ấy......"

Yukimura chậm rãi đặt Soran xuống, rồi đắp chăn cho cậu đàng hoàng: "Tôi sẽ chăm sóc cho em ấy, em ấy cảm ơn cậu đã quan tâm." Nụ cười của Yukimura mang theo nồng đậm buồn bã.

"A, cái này không có gì, hẳn là." Nhìn bốn người nam nhân trong phòng, Devean cảm thấy mình đã không còn gì để hỏi thêm nữa.

"Tôi sẽ không làm phiền các anh, nếu Soran khá hơn, hãy nói cho tôi biết."

"Chắc chắn rồi." Fuji cười tiễn khách.

Đi ra biệt thự, Devean xoay người nhìn về phía lầu hai phòng của Soran, mang theo thật sâu tiếc nuối cùng ghen tỵ rời đi.

Chuẩn bị cho giải tennis mở rộng Wimbledon được tổ chức tại London, Tezuka chỉ đơn giản chọn nơi huấn luyện ở trang viên, để sau khi anh tập luyện có thể gặp Soran.

Tình hình của Soran vẫn như cũ không có cải thiện, Anna đang trong kỳ nghỉ hè cũng dọn tới trang viên, chủ yếu trợ giúp Fujika chăm sóc phòng kính trồng hoa của Soran , bồi ở bên người Fujika an ủi nàng. --- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Tháng bảy trôi qua, tám tháng tiến đến, Tezuka giành được quán quân trong 3 giải đấu lớn với nỗi thống khổ tột cùng, trước giải mở rộng nước Mỹ vào đầu tháng 9, Soran gần như lâm vào giấc ngủ sâu, ngay cả hơi thở của anh cũng trở nên vô cùng mỏng manh.

Anthony, Hall, Atobe, Yukimura, Fuji cùng Ryoma một tấc cũng không rời mà canh giữ ở bên người Soran, những đứa trẻ ở trên Soran tinh đang lớn lên khỏe mạnh, nhưng mà người họ yêu lại không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

"Baby, ca ca rất hối hận, hối hận vì đã khăng khăng muốn có con với em." Hôn lên lòng bàn tay nóng bỏng của Soran, Anthony khóc, "Nếu không có con, em sẽ không như bây giờ, Baby...... Đừng rời xa anh...... Đừng bỏ rơi anh nữa......"

Ngửi thấy hương thơm trên cổ Soran dần biến mất, Tezuka nắm chặt lấy tay cậu: "Itsuki......" Nhất định phải chờ anh trở về, anh sẽ trở về với chiếc cúp cuối cùng. Chậm rãi buông tay Soran ra, Tezuka đứng dậy, chào rồi rời đi phòng.

"Istuki, em có thể nói chuyện với tụi anh không, anh biết em có thể. Nói cho tụi anh biết em đang mơ thấy gì? Vì cái gì không muốn tỉnh lại?" Quỳ trên giường, Yukimura làm chính mình cười, ôn nhu mà cười, đó là thứ mà "cậu" thích nhất, "Dậy đi em, Itsuki, tỉnh lại đi......"

Ánh sáng kim sắc hiện ra từ sương mù màu tím, nồng đậm hương hoa quanh quẩn xung quanh. Nhưng hoa Soran đã hoàn toàn biến mất, không còn một chút bóng dáng màu trắng nào trên Soran Tinh. Trái tim mọi người như được kéo lại vị trí ban đầu, vì khi xảy ra sự thay đổi kỳ lạ này, sẽ bắt đầu cho sự lại tỉnh lại của Soran.

Vào ngày 10 tháng 9, người hâm mộ trên toàn thế giới đang hoan hô cho Tezuka, hoan hô cho khoảng khắc tuyệt vời mà anh ấy giành được quán quân trong 4 giải thi đấu lớn cùng một lúc trong vòng 1 năm. Tuy nhiên, việc Tezuka chính thức tuyên bố rút lui khỏi giới Tennis khiến cho tia hy vọng của giới truyền thông cùng người hâm mộ phải nghẹn ngào.

"Tôi sẽ rút lui khỏi tennis mãi mãi, vì người mà tôi yêu, tôi muốn bên cạnh em ấy đến khi em ấy tỉnh lại, để khi tỉnh lại em ấy có thể nhìn thấy tôi đầu tiên."

Những lời này làm vô số người hâm mộ cảm động mà rơi lệ, mọi người đều muốn biết người yêu của Tezuka rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi lưu lại câu này, Tezuka lại suốt đêm chạy về London, chưa từng xuất hiện thêm một lần nào nữa.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

"Anthony, là tôi, Noah, Soran cậu ấy......"

"Ân, em ấy ngủ thấy một giấc mơ đẹp, không muốn tỉnh lại."

"Tìm không ra nguyên nhân sao?"

"Bảy năm trước...... đứa em kia của tôi bởi vì nguyên nhân này, mà rời khỏi chúng tôi."

"...... Anthony, tôi có thể quan tâm như một người bạn có thể gặp cậu ấy không?"

"Có thể."

Buông điện thoại, Roffo Noah nhìn chăm chú vào một bức ảnh trên bàn ── thượng đế có hay không muốn triệu hồi lại thiên sứ của mình......

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

"Chị, chị lại xem cái gì? Như thế nào lại khóc? Chị không hy vọng Tezuka Kunimitsu đoạt giải quán quân sao?"

Mike vừa đi học về, chạy vội bếp cầm lấy lon Coca, đi vào phòng khách lại nhìn đến chị nhìn TV mà khóc, vội vàng tiến lên hỏi.

"Mike." Rowling hoảng loạn mà lau nước mắt, trấn an em mình, "Chị muốn đi London một chuyến, chị...... Bạn của bạn chị hình như bị bệnh, chị phải đi xem cậu ấy! Em có thể ở nhà một mình chứ?"

Mike ôm lấy chị mình, an ủi mà ôm lấy nàng: "Chị, chị đi đi, em một mình không sao hết, em có thể đi cùng chị không? Chị có bạn ở London à?"

Rowling lắc đầu: "Không, không cần...... Đó là người bạn rất lâu đã không liên lạc của chị...... Thật lâu đã không có liên lạc với cậu ấy."

"Chị." Mike nhẹ nhàng nói, "Đừng lo lắng nữa, cậu ấy được chị quan tâm như vậy, nhất định sẽ không có việc gì."

Rowling gật đầu, nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn: "Mike, chị bây giờ liền phải đi London. Em đến nhà Will ở được không?"

"Không đi," Mike bĩu môi, mở lon Coca, "Nhà anh ấy quá lớn, em không ở quen. Chị, chị không cần lo lắng cho em, em có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình. Em đi giúp chị thu thập hành lý." Buông ra chị ra, Mike nhanh như chớp chạy lên lầu.

"Soran, Soran......" Rowling bụm mặt khóc thành tiếng, "Là cậu đúng không, Tezuka nói người kia là cậu đúng không. Thượng đế vì cái gì luôn là đối với người tốt như thế thật bất công...... Mike cùng tớ hiện tại rất tốt, tốt lắm...... Mike em ấy...... Có bạn trai mới...... Soran, Soran......"

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Ở trang viên Douglas, có rất nhiều người đã tới. Kikumaru, Oishi, Momoshiro...... Từng học chung ở Seigaku, Rikkaidai cùng Hyotei chính mọi người đều tới, còn có Noah cùng Rowling đều từ Hà Lan cũng đến.

"Baby, con xem, mọi người đều tới gặp con...... Con đừng ngủ nữa......" Fujika vuốt mặt con trai mà nói, l*иg ngực thi thoảng nhấp nhô của cậu làm nàng đau lòng không thôi.

"Yukimura, lần này cậu nhất định phải kiên trì chịu đựng được." Sanada nói với người đang cực kỳ phờ phạc, "Các cậu...... Có con rồi phải không?" Chỉ có Sanada là người duy nhất biết chuyện này, nắm lấy vai Yukimura cổ vũ anh tỉnh táo lại.

"Nếu không phải vì con...... Itsuki em ấy có lẽ sẽ không trở thành như thế này......" Trên khuôn mặt tái nhợt của Yukimura không còn chút máu nào.

Sanada cau mày: "Dù sao đi nữa, đó cũng là con của cậu và cậu ấy."

Đôi mắt Yukimura trong nháy mắt trở nên ẩm ướt, dời đi tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ những đóa hoa tươi thắm đang nở rộ, nhưng ở đây rất lạnh lẽo.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

"Tôi đã nộp đơn cho trường để có thể hoàn thành luận văn tốt nghiệp của tôi ở London, trường đã đồng ý rồi." Ở trên sân thượng tìm được Atobe, Ryoma chậm rãi mở miệng, "Ông già thúi với mẹ tôi cũng muốn đến, nhưng tôi đã ngăn lại rồi."

"Cậu đã tìm được tên để đặt cho con chưa?" Hút một hơi thuốc, Atobe hỏi, "Đã mơ hồ có thể thấy được hình dáng của các con, chỉ là vẫn không phân biệt được là con của ai."

"Echizen Asahi, ông già thúi đó chọn đó." Xin Atobe một điếu thuốc, Ryoma châm lửa, "Còn cậu."

"Atobe Ryu, tên hai cha con tôi giống nhau quá, a, thật không hoa lệ." Giọng Atobe trở nên ngớ ra khi anh bắt đầu hút thuốc một cách không hoa lệ.

"Các cậu đến rồi."

Ryoma cùng Atobe đồng thời quay đầu lại, Atobe đem hộp thuốc ném cho nhau, Tezuka nhíu mày: "Itsuki không thích chúng ta hút thuốc." Nhưng anh vẫn là lấy ra một cây.

"Ryoma và tôi đang bàn về tên của con, anh thì sao, anh nghĩ về nó chưa?" Atobe hỏi.

"Tezuka Kuraya." Đặt hộp thuốc xuống bàn, Tezuka lấy bật lửa từ trên tay Atobe, "Rowling ngày mai sẽ về Hà Lan."

"Nếu Itsuki biết Mike đã tìm được bạn trai mới, hơn nữa đang rất hạnh phúc, em ấy sẽ rất vui mừng cho xem." Rót cho ba người mỗi người một ly rượu vang đỏ, Atobe đưa cho Ryoma cùng Tezuka, "Hãy cạn ly đi, vì Itsuki sẽ rất vui vẻ."

Ba người chạm ly, uống một hơi cạn sạch.

"Đêm nay trăng rất tròn." Ryoma nhìn lên.

"Itsuki rất thích trăng tròn, em ấy từng nói ở Trung Quốc, khi vào ngày rằm là ngày gia đình quây quần bên nhau." Khóe miệng Atobe run rẩy mà gợi lên, anh lại uống cạn một ly rượu.

"Em ấy sẽ tỉnh, sẽ tỉnh lại." Tezuka ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thấp giọng nói. Bọn họ có thể cùng nhau ngắm mặt trăng tròn vào lần tới nữa không?

"Tên?" Fuji vừa giúp Soran lau mình nghe thấy, ngạc nhiên, "Tôi còn chưa nghĩ tới nữa. Các cậu đã nghĩ về nó rồi à?"

"Echizen Asahi."

"Atobe Ryu."

"Tezuka Kuraya."

Ba người từ sân thượng trở về ngồi ở bên giường trả lời.

"Anthony, Hall, các anh nghĩ về nó chưa?" Yukimura người cũng chưa nghĩ đến điều đó, hỏi hai người còn lại.

Anthony suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Collinston, tên này như thế nào?"

"Không tồi," Hall gật đầu, cũng suy nghĩ một lúc, kia...... Con của tôi là Kyle, như thế nào? Collinston, Kyle, Baby thích nhất hai nhân vật trong cuốn sách em ấy đọc, tôi còn nhớ rõ kia quyển sách là ──《 Guardian"s Forest 》."

"Tất cả các cậu đều suy nghĩ về nó rồi ư." Nhìn về phía người đang ngủ say trên giường, Fuji hỏi, "Itsuki, em nói cho anh em muốn đặt tên con là gì? Ân, tên là...... Fuji Genichi hay không em? Itsuki đã cho anh, một đứa con độc nhất vô nhị."

"Xem ra chỉ còn lại một mình tôi." Yukimura lộ nụ cười, "Kia...... Tên con tôi gọi là Yukimura Tetsuya đi. Hy vọng nó lớn lên có thể trở thành một người có trách nhiệm. Nhưng...... Dù gì cũng nên đặt một cái tên Tiếng Anh cho bọn nhỏ, chúng cũng là con của Itsuki."

"Đó là một ý kiến hay, chúng ta phải suy nghĩ về nó." Fuji lập tức đồng ý, sau đó nói với người trên giường, "Itsuki, bọn nhỏ sẽ lớn lên rất nhanh, em không muốn tự mình đặt tên cho bọn nhỏ sao? Itsuki à, mau tỉnh lại đi."

Soran cái gì đều nghe không được, thần thức của cậu đang bay tới một nơi rất xa, rất xa, nơi đó có một vùng rộng lớn hoa lan Soran tỏa ra ánh sáng kim sắc, hấp dẫn cậu không ngừng đi về phía trước đi, đi về phía trước......