Chương 86: Dị biến (6)

"Baby, nhị ca ôm em đi ra ngoài hít thở không khí, hôm nay thời tiết rất đẹp."

+

Bế lên người mà cân nặng đã giảm xuống rõ ràng, Hall đi ra phòng ngủ, Fuji cầm ly nước, cùng chiếc thảm lông đuổi theo.

"Baby, em đã ngủ hơn sáu tháng, bọn nhỏ cũng muốn " ra đời ". Bé heo lười, em không tỉnh lại, em sẽ bỏ lỡ đó."

Chậm rãi đi vào trong hoa viên, Hall đem người đặt lên chiếc võng đầy hoa tươi, hôn lên đôi môi không còn hồng hào của cậu: "Baby? Bé heo lười, em muốn ngủ tới khi nào, ân?"

"Hall, thảm lông." Fuji đưa qua, Hall vội vàng tiếp nhận giúp Soran đắp lên, "Fuji, cánh hoa Soran còn lại bao nhiêu vậy?"

Fuji mặt lộ vẻ nghi hoặc mà nói: "Không biết, những cánh hoa trong lọ hình như chưa bao giờ được ăn hết." Hoa Soran toàn bộ biến mất, nhưng thứ Soran dùng chính là chiếc lọ kim sắc chứa những cánh hoa kia, không ngừng xuất hiện những cánh hoa tươi mới nhất.

"Naran nói chiếc lọ đó là Itsuki tìm được khi em ấy còn nhỏ." Fuji giải thích, sau đó nhờ Hall nâng Soran dậy để uy cậu ấy uống nước, "Itsuki biến mất lần đó, cái chai cũng không thấy, sau lại em ấy trở về, cái chai lại kỳ diệu mà xuất hiện." Fuji cười nhẹ, "Itsuki của chúng ta càng ngày càng bí ẩn, chỉ là gần đây biến thành bé heo lười."

"Baby gầy đi......" Hall vuốt gương mặt lõm xuống của Soran, đau lòng không thôi, "Chờ bọn nhỏ " ra đời ", tôi nhất định phải đánh mông chúng, dám như vậy mà tra tấn bảo bối của ta."

Fuji lau khóe miệng Soran, cười nói: "Đúng vậy, nhất định phải đánh mông bọn nó, làm cho các cha của chúng nó đau lòng."

"Baby...... Mau tỉnh lại đi......" Hôn lên trán Soran, Hall cầu nguyện không biết bao nhiêu lần.

Mà Soran như cũ không hề động tĩnh mà luôn ngủ say, sau khi Hall đặt cậu xuống, một làn hương thơm từ cổ cậu tỏa ra, nhưng Hall và Fuji không ngửi thấy.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Soran Tinh, trong mật thất dưới l*иg đất trong hoàng cung, Anthony ôm Soran đang hôn mê, Fuji, Hall, Atobe, Tezuka, Ryoma cùng Yukimura chờ đợi khoảng khắc khiến họ vừa kích động vừa buồn bã . Chất lỏng màu kim sắc nhạt trong hộp pha lê không còn nữa, bảy cậu bé đang nhắm mắt, thở đều nằm bên trong, chúng có màu tóc khác nhau, cực kỳ giống cha của chúng.

"Soran, bọn nhỏ " ra đời " rồi, em không tỉnh lại để xem bọn nhỏ sao?" Naran đôi mắt rưng rưng đối với người đang ngủ say nói, sau đó tiến lên, mở ra hộp thủy tinh đầu tiên bên trái, Fera Lera cùng năm cô hầu với chiếc khăn tắm lớn chờ sẵn bên cạnh.

Cẩn thận ôm đứa bé đầu tiên ra ngoài, Naran đem đứa bé giao cho Fera, hài tử có mái tóc xám bạc phơ, Fera cẩn thận đút cho bé ngụm nước đầu tiên, cậu bé "Oa oa" mà khóc lên.

Tiếng khóc này cất lên, làm bảy người đàn ông không cầm lòng được mà ươn ướt đôi mắt, Atobe che mắt lại, đứa nhỏ này lớn lên phi trông rất giống anh.

Đến đứa bé thứ hai được Naran cẩn thận ôm ra, bé đã mở to mắt, và uống nước thánh được chuẩn bị đặc biệt dành cho em bé, nhưng bé lại không khóc, đôi mắt mèo màu hổ phách mở to, và mái tóc màu xanh đen sẫm hơn so với màu tóc cha bé.

Lera nhận lấy đứa trẻ, quấn khăn lại.

Ryoma hạ thấp vành nón, nói giọng khàn khàn: "Mada mada dane......" Anh bước lên trước, đón lấy đứa bé từ trong tay Lera, ôm chặt lấy con mình.

Khi đứa bé thứ ba được ôm ra ngoài liền bắt đầu nhỏ giọng khóc thút thít, mái tóc nâu trà hơi thiên về đỏ, đôi mắt mở to vàng nhạt. Khi hầu nữ quấn khăn đứa bé lại, đứa bé bắt đầu lớn tiếng khóc. Sau đó, đứa bé được ôm trong vòng tay của cha mình.

"Bé con, ba ba muốn đánh mông của con." Đưa tay lên, Fuji cười và đánh xuống.

"Oa ~" bé con khóc lớn tiếng hơn nữa.

1

Đứa trẻ thứ tư đang ngơ ngác mà tròn mắt nhìn Naran đem bé ôm ra. Dưới mái tóc nâu đỏ là đôi lông mày kiên nghị (kiên quyết), đôi mắt màu nâu nghiêm túc mà nhìn chằm chằm cô hầu gái đang lau mình cho bé. Tezuka đứng đó mà nhìn đứa bé kia, đứa bé gần như thừa hưởng ngũ quan của anh, sau đó anh nhận lấy Soran từ tay Anthony: "Itsuki, con của chúng ta " đã được ra đời ", em xem, đó là Kuraya."

Đứa bé thứ năm, an tĩnh mà ngủ, không khóc không nháo, mái tóc màu tím oải hương nhạt quấn lấy ánh vàng mờ ảo, đôi bàn tay nhỏ bé mập mập nắm thành nắm tay, không cần xem màu mắt bé, liền biết đây là ai con của ai rồi. Yukimura không thể tin được nhận lấy đứa trẻ từ tay cô hầu gái, nhẹ nhàng chạm khuôn mặt nhỏ nộn nộn vủa bé: "Tetsuya......"

Đứa bé thứ sáu đang cắn tay của chính mình, mới mái tóc vàng kim và đôi mắt xanh biếc. Anthony cùng Hall nhìn bé, lại nhìn đứa bé mái tóc vàng kim mắt xanh lam y chang bên cạnh, có chút khó xử.

"Hai đứa con của chúng ta có cùng huyết thống nên giống nhau." Hall tiến lên, tay trái đem đứa bé đang cắn tay nhấc lên, nhấc luôn đứa bé đang nhìn khắp nơi bằng tay phải.

Anthony bước tới nhận một bé, rồi lấy chiếc khăn từ tay người giúp việc rồi quấn bé lại: "Tụi nó đều là con của chúng em với Baby, vì sao không có đứa trẻ nào giống Baby hết nhỉ?" Điều này làm cho Anthony rất hụt hẫn.

Hall ngửi mùi cơ thể của đứa bé và cau mày: "Không có hương thơm." Sau đó giống với Fuji, tét trên mông em bé 1 cái mạnh, thế mà em bé trong tay anh lại không khóc. Hall kinh ngạc, sau đó cùng Anthony trao đổi em bé, lại đánh xuống 1 cái.

"Oa oa ~~" tiếng khóc vang vọng khắp mật thất.

"Đứa nhỏ này hẳn là của tôi." Ôm đứa bé đang nỉ non khóc, Hall khẳng định mà nói. Anthony gật gật đầu, để con vủa chính trong vòng tay, ôm con đem đến trước mặt chỗ Tezuka: "Baby, bọn nhỏ đều " ra đời rồi ", sao em còn không mở to mắt xem bọn nhỏ sao?"

Bọn nhỏ tiếng khóc vẫn không làm cho Soran tỉnh lại được, điều bất thường trên Soran Tinh vẫn tiếp tục xảy ra.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Thời gian bước sang tháng 12, Soran cũng không có bởi vì con đã ra đời mà có điều chuyển biến tốt đẹp. Ai cũng biết rằng giấc ngủ của Soran cùng con không liên quan, mà liên quan đến sự bất thường Soran Tinh. Trong khu vực thần bí được sương mù tím vờn quanh bao bọc, mùi hoa lan tỏa ra ngoài, màu tím ngày càng dày đặc, chỉ thấy một cột mây màu tím nối liền giữa mặt đất cùng bầu trời lại với nhau. Ánh sáng kim quang mờ ảo bao phủ phía trên của Soran Tinh, mọi người trên Soran Tinh mỗi ngày đều cầu nguyện, không biết thánh chủ sẽ đem đến cho bọn họ cái gì.

"A ~ Kuraya, ôm dì Anna a một cái đi mà ~" ôm nho nhỏ Tezuka, Anna du đãng đi đến trước giường Soran: "Soran, cậu cái đồ lười biếng này, ngày mai là đến lễ Giáng Sinh rồi, cậu còn không dậy nổi giường. Kuraya, mau kêu ba ba con rời giường đi." Phe phẩy leng keng món đồ chơi, Anna sụt sịt mũi, ngồi vào trên giường, đẩy đẩy người đang ngủ, "Uy, Soran, dậy đi, đừng ngủ nữa. Kuraya, Asahi, Ryu, Genichi, Tetsuya, Kyle và Collinston, cậu không biết bọn nhỏ đáng yêu vô cùng, đặc biệt là Kuraya cùng Asahi, chính là nho nhỏ Tezuka-sama cùng nho nhỏ Echizen-sama. Soran, dậy đi...... Đừng ngủ nữa dậy đi......" Nói xong, Anna bật khóc. Đôi mắt màu nâu của Kuraya nhìn thẳng vào người trên giườmg, cậu mới một tháng tuổi nên cậu vẫn còn chưa hiểu được người trên giường là ai nữa.

Bên cạnh phòng ngủ của Soran chính là phòng của em bé, mấy bé đều đang ngủ, chỉ có Kuraya là tỉnh. Đơn độc ở trong phòng làm bạn Soran, Anna ôm Kuraya vào lòng khóc, sau khi nàng khóc xong, lau sạch nước mắt, vừa ngước lên nhìn, suýt chút nữa thét lên.

"Tezuka-sama!!!! Echizen-sama!!!!" Anna ôm Kuraya lao xuống lầu, Fujika đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối Giáng Sinh An Lành, Fuji và Yukimura cùng chạy ra ngoài.

"Dì! Fuji học trưởng! Yukimura! Soran cậu...... cậu ấy......" Anna gấp đến độ nói không ra lời. Fuji cùng Yukimura cất bước liền hướng trên lầu chạy, Anna ôm đứa bé, đỡ Fujika cuống quít lên lầu.

"Itsuki!" Đẩy cửa ra, Fuji vọt tới mép giường, chỉ thấy trên giường người còn đang ngủ, chỉ là chăn bị cậu đè ở dưới thân, người cuộn tròn thành con tôm.

"Hu hu...... Hu hu......" Anna theo sau tiến vào, chỉ vào trên giường, "Soran...... Soran cậu ấy...... Tự mình xoay người!"

"Baby!"

"Itsuki!"

"Backy!"

Anthony, Hall, Atobe, Tezuka cùng Ryoma từ phía sau biệt thự mới xây vọt vào, bọn họ ở phía sau nghe được tiếng kêu của Anna, cho rằng Soran xảy ra việc gì.

"Itsuki tự mình xoay người......?!" Fuji nhảy lên giường, đến bên người Soran, ở bên tai cậu gọi lớn, "Itsuki! Itsuki, em tỉnh dậy! Dậy đi!"

"Baby?" Fujika cũng vọt tới mép giường, vỗ nhẹ con trai, "Baby, con mau tỉnh lại! Ngày mai chính là lễ Giáng Sinh...... Mommy...... Mommy làm con món con thích ăn nhất......" Fujika không thể cất giọng nói được nữa.

"Ngô......" Đột nhiên, một tiếng thực mỏng manh rêи ɾỉ phát ra từ miệng Soran.

"Uỳnh" một tiếng, các nam nhân liền toàn bộ tụ tập tới rồi ngồi bên giường, Fujika che miệng, không dám phát ra tiếng.

"Baby?" Anthony nhỏ giọng mà kêu, nhẹ nhàng kéo chăn bông dưới người Soran, anh nín thở ngưng thần, hai tay run rẩy.

"Đói......" Giọng nói gần như không nghe được phát ra từ miệng Soran, Yukimura hoảng loạn mà lấy cái chai trên tủ đầu giường, lấy cánh hoa bên trong còn không xong mà đưa đến, "Itsuli, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại, Itsuki, anh xin em."

Tezuka cởi giày lên giường, đem Soran nâng dậy làm cậu dựa lên người mình: "Itsuki, ngoan, tỉnh lại, mau tỉnh lại. Bọn nhỏ đang chờ em, Itsuki, tỉnh lại, mau tỉnh lại."

"Đói......" Soran mày hơi hơi nhíu lại, khó khăn mà phun ra một chữ, Hall cẩn thận mà đem miệng cậu mở ra, Yukimura đem cánh hoa đút vào.

"Backy......Backy......" Ryoma đem Kuraya phóng tới bên người Soran, cho cậu cảm nhận được sự tồn tại của con, "Backy, đây là Kuraya, là con của chúng ta, Backy, mau tỉnh lại."

"Khát......" Soran lại nói ra một chữ, Atobe vội vàng đút nước, không ngừng ở bên tai gọi cậu.

Mọi người đều cả người phát run, sau tám tháng, bọn họ cuối cùng thấy được tia hy vọng, Anna không ngừng khóc, giúp Atobe rót nước, giúp Yukimura đưa tiếp cánh hoa.

"Lạnh......" Co người tiến đến nơi ấm áp hơn, Soran người vẫn không mở mắt bỗng không có động tĩnh. Tezuka bao chặt lấy cậu, cơ thể căng thẳng, hôn lêm trán cùng gương mặt cậu, Chúa có phải đã nghe được lời cầu nguyện của họ không?

"Soran......" Một giọng nói vang lên trong phòng, mọi người quay người lại nhìn, đó là Naran.

Naran trông rất lo lắng khi thấy Soran vẫn chưa tỉnh, các nam nhân trở nên rất khẩn trương vì sự xuất hiện của cô và cô nói: "Làn sương mù tím đã tan hết, mọi người cùng tôi đến Soran Tinh một chuyến đi, tôi...... Nga, thánh chủ......" Naran bất lực và hoảng loạn mà ấn lên ngực, "Tôi không biết đó là cái gì...... A, chính là...... hoa Soran ...... xuất hiện trở lại rồi."

"Hoa Soran xuất hiện?!"

Người trong phòng khϊếp sợ mà nhìn nàng.

Naran rơi lệ gật đầu vui mừng: "Mọi người cùng tôi đi xem đi, có một quả cầu rất lớn được bao bọc bởi hoa Soran, tôi không biết bên trong là cái gì...... Nhưng sát nó cạnh nó, hoa Soran lại xuất hiện dần...... A...... Đó nhất định là nguyên nhân khiến Soran hôn mê."

"Anthony, Anthony......" Lúc này, Fujika lại bắt đầu hô to, "Mùi thơm, hương thơm của Baby, đã trở lại!"

Các nam nhân sợ ngây người, đôi mắt ảm đạm của họ xuất hiện ánh sáng, người trên giường giật nhẹ chăn, tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.@meomunnhu

https://meomunnhu1999.wordpress.com

Mười phút sau, đèn trong trang viên Douglas sáng lên, Fujika cùng Anna ngồi ở bên giường Soran khóc thút thít, trong khi người đang ngủ say trở người mấy lần, vẫn như cũ mệt mỏi mà ngủ say. Trong khi Fujika và Anna vừa khóc vừa cười, đến khi Ken từ bên ngoài trở về, người đàn ông cùng vợ mình ôm nhau mà khóc.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----