Chương 5: Nhớ nhung vô bờ

1 giờ sáng, tại tầng 36 tập đoàn tài chính Douglas, phòng làm việc của Anthony vẫn sáng đèn. Tắt thuốc lá, Anthony nằm xuống ghế dựa xoa xoa mi tâm. Tâm thần không yên suốt buổi tối làm anh quyết định từ bỏ việc tăng ca đêm nay. Xoay ghế dựa, Anthony nhìn về phía ngoài cửa sổ sát đất, Luân Đôn về đêm vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, giống như anh, không hề có ham muốn đi ngủ. Anh luôn luôn mất ngủ, có đôi khi giấc ngủ bốn năm tiếng với anh mà nói là một chuyện cực kì không dễ dàng. Bác sĩ khuyên anh tiến hành trị liệu, nhưng anh cự tuyệt. Giống như Hall, thuốc với anh mà nói là vô dụng, trừ phi bé hư kia trở về, bằng không anh sẽ vĩnh viễn mất ngủ như thế.

Nhớ tới bé hư kia, Anthony cười rộ lên, tiếng cười nồng đậm tưởng niệm và thương cảm. . . Đến khi nào thì mới có cảm giác vừa tỉnh lại thì có một bé hư đang bám dính trên người mình. . . dính thật chặt chẽ đây.

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh có vẻ cực kì làm người khác kinh hãi, trong mắt Anthony hiện lên sự không kiên nhẫn. Tiếp điện thoại, không hề nhìn đối phương là ai đã nói: “Tôi đã nói là đêm nay sẽ không tới, cậu đã không hiểu quy củ như thế, ngày mai tôi sẽ bảo Noral đổi người khác cho tôi.” Sự băng lãnh của Anthony mang theo lửa giận, khẩu khí rất không nể mặt.

Người ở đầu bên kia điện thoại hình như bị sự tuyệt tình của Anthony dọa sợ, không hề mở miệng, chỉ là hô hấp trở nên cực kì gấp gáp. Anthony cúp điện thoại, tắt máy luôn, bị cuộc gọi này cắt đứt sự tưởng niệm trong lòng nên anh rất tức giận. Ngay khi Anthony thật vất vả mới trầm tĩnh lại, điện thoại trong phòng làm việc của anh lại vang lên. Lửa giận của Anthony tăng vọt, nhấc máy lên đang muốn phát hỏa thì phát hiện là từ nhà gọi tới. Anthony không chắc chắn mở miệng: “Michael?” Cha mẹ ở Thụy Sĩ an dưỡng, Hall đi tìm phụ nữ rồi, lúc này trong nhà ngoài Michael thì ai lại gọi tới chứ.

Điện thoại bên kia không có ai lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở rõ ràng rất gấp gáp của một người, hơi thở thấm đẫm khẩn trương và kích động. Anthony nắm chặt điện thoại, tiếng thở dốc này mang đến một cảm giác rót vào trái tim anh, làm tim anh kịch liệt nhảy lên.

“Là ai? Nói đi.” Anthony không tự giác ôm ngực, cảm giác tâm thần không yên này lại lần nữa kéo tới, là ai ở nhà muộn như vậy còn gọi điện thoại đến. Anthony mở điện thoại di động, xem lại danh sách cuộc gọi, cuộc gọi vừa rồi cũng là từ trong nhà gọi tới!

“Là ai? Nói!” Anthony nóng nảy, tim sắp nhảy ra, anh có cảm giác. . .”Ba. . . Baby. . . ?” Có phải không, có phải không. . . là em. . . là em. . . bé hư. . . Hai tay Anthony nắm lấy điện thoại, thanh âm khàn khàn hỏi lại, “Baby, nói, có phải là em không?!” Âm thanh run rẩy trầm thấp làm hô hấp của đối phương càng thêm gấp, Anthony ngừng thở không dám mở miệng lại. Thượng đế ơi. . . Xin đừng đùa cợt con như vậy, con đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Chân mày Soran vì nhẫn nại mà nhướng lên, hầu kết bắt đầu chuyển động làm cậu không có cách nào mở miệng. Viền mắt nóng lên, Soran cố không khóc. . . Cậu cực lực buộc mình giữ bình tĩnh, thế nhưng. . . thực sự khó quá, cuối cùng đè xuống một chút, Soran mới mở miệng khẽ gọi: “Anh. . .” Một tiếng này vang lên cực kì gian nan, đã dùng toàn bộ sức lực của bản thân, cuối cùng mới có thể làm luồng khí đang tụ trong cơ thể xông ra khỏi yết hầu.

Anthony như bị điện giật, trước mắt trống rỗng, anh không nhìn thấy gì, cũng không còn cảm giác được gì, bên tai anh chỉ quanh quẩn âm thanh anh vừa mới nghe được, trên thế giới này. . . còn ai sẽ gọi anh như thế?!

“Anh. . .”

Lại một tiếng, điện thoại trên tay Anthony rơi xuống, anh kinh khủng đứng đó, viền mắt vì nhìn chằm chằm điện thoại điện thoại mà muốn nứt ra, toàn thân không ngừng run rẩy, trái tim kịch liệt co rút, toàn bộ máu trong người nhằm thẳng về phía đại não, âm thanh thật xa lạ kia là của ai? Thế nhưng tất cả tế bào trong người đều truyền lại cho anh một tin tức đồng nhất: đó là bảo bối của anh. . . bảo bối của anh. . . đã trở về.

Hoảng hốt cầm lấy điện thoại một lần nữa, đối phương đã cúp máy rồi. Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Anthony cầm lấy điện thoại di động và áo khoác lao ra khỏi phòng làm việc. Năm phút sau, một chiếc xe thể thao từ bãi đỗ xe của tập đoàn tài chính Douglas lao như ánh sáng ra ngoài.

Buông điện thoại, Soran ôm ngực, năm phút sau, lần đầu tiên cậu thấy gọi tiếng anh lại gian nan như thế. Không rảnh suy nghĩ Michael là ai, toàn thân Soran tê dại vì sắp được gặp lại. Nỗ lực làm mình tỉnh táo, nhưng Soran lại phát hiện cậu không làm được, không thể bình tĩnh đứng ở trong phòng chờ đại ca trở về.

Bình tĩnh, bình tĩnh một chút, cậu của trước đây đi đâu mất rồi? Cậu chưa bao giờ vì bất kì chuyện gì mà hoảng loạn khẩn trương. . . Soran liên tục nói trong lòng, thế nhưng bước đi thong thả lại càng ngày càng gấp. Không. . . Cậu cũng không thể trở lại làm Soran trong quá khứ được nữa, cậu không phải Soran, cậu là Backy Douglas! Mở cửa phòng đại ca, Soran chạy ra ngoài, cậu không chờ được nữa!

Đẩy cánh cửa lớn nặng nề ra, Soran chạy ra ngoài, âm thanh cửa mở kinh động bảo vệ và người hầu trong trang viên, khi bọn họ thấy người chạy ra là ai, toàn bộ kinh ngạc sững sờ ngay tại chỗ.

Trang viên trong trí nhớ rất lớn, Soran chưa từng phát hiện nó lại lớn như thế, làm cậu mãi vẫn không chạy ra đến nơi được. Cực kì mệt mỏi dừng lại, Soran nhìn tới phía trước. Lần đầu tiên cậu nghĩ thời gian sao mà qua chậm như thế, lần đầu tiên nghĩ sự kiên trì của mình kém như thế. Tóc trên trán bị mồ hôi tẩm ướt, mái tóc dài cũng vì chạy mà tán loạn, Soran nhắm mắt lại hít sâu, không ngờ cậu lại làm ra chuyện điên cuồng như thế.

Phía sau cách đó không xa có người, Soran không quay đầu lại, người đầu tiên cậu gặp phải là. . . Khi sắp không chờ nổi nữa, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng ô tô, toàn bộ lỗ chân lông cả người Soran đều mở ra, khẩn trương, vui sướиɠ, hoảng loạn. . . sợ hãi, các loại cảm xúc như sắp nhấn chìm cậu. Trước mắt xuất hiện tia sáng, sau đó là tiếng phanh chói tai, Soran mở hai mắt, nhìn người bước ra khỏi xe, nước mắt cậu cũng không nhịn được nữa rơi xuống. Anh. . . Anh. . . Soran có chút khϊếp đảm. . . Không biết bây giờ cậu còn có thể làm em trai mà các anh yêu nhất không, cậu đã trưởng thành.

“Baby?” Anthony kinh ngạc nhìn người phía trước, đó là bảo bối của anh? Tóc đen dài đến mắt cá chân, áo choàng dài màu trắng thêu kim tuyến, dung nhan quá mức mĩ lệ. . . Người từ bức tranh đi ra. . . Nhưng. . . Không sai. . . Ngoài bảo bối của anh, còn ai có thể có ánh mắt như vậy, còn ai có thể nhìn anh như vậy.

Chỉ là. . . Bảo bối của anh dường như qua một đêm đã trưởng thành, anh có chút mờ mịt, anh còn chưa ôm đủ mà bảo bối của anh đã trở thành người lớn rồi. . . Mùi hương nhàn nhạt thoảng qua trong gió, đó là mùi hương anh quen thuộc nhất, nhưng cũng là mùi hương làm anh tan nát cõi lòng. Là bảo bối của anh, nhưng vì sao bảo bối của anh còn không chạy tới?

Nhìn đại ca dang rộng hai tay, Soran đi từng bước một tới, sau đó bước nhanh hơn, khi sắp đến gần thì Soran nhào vào vòng tay đối phương. “Anh. . .” Ôm chặt lấy đại ca, Soran cảm thấy trái tim khốn cùng của mình được lấp đầy một ít, “Anh. . . Em đã trở về. . .” Cậu trưởng thành, thế nhưng cậu vẫn quyến luyến vòng tay này, cậu còn chưa được ôm đủ.

Cả người Anthony cứng ngắc bị Soran ôm lấy, anh chậm rãi nhắm mắt lại, chậm rãi đưa tay, sau khi đυ.ng tới Soran lại lập tức rụt trở lại.

“Giấc mộng này. . . sao lại chân thật như thế.” Là mộng đúng không, anh chỉ là quá mệt mỏi thôi. . . Mệt đến mức gặp ảo giác, mệt đến mức nghe thấy em trai gọi anh, mệt đến mức. . . hình như anh đang ôm lấy em trai. Đêm đã khuya. . . ngày mai khi mặt trời xuất hiện, người mình luôn tưởng niệm sẽ lại biến mất không thấy, giống như vô số lần mơ khác trong dĩ vãng vậy, khi tỉnh lại trong lòng vẫn trống không, anh vẫn như cũ thống khổ chờ đợi.

“Anh. . .” Khẽ hét lên, Soran sờ lên gương mặt đại ca. Run rẩy, kích động, hai tay mang tưởng niệm rơi lên mặt Anthony.

“Baby. . .” Anthony không dám lớn tiếng, sợ giật mình tỉnh giấc khỏi giấc mộng đẹp này, cảm xúc chân thực làm anh run rẩy.

“Anh. . . Ôm chặt em.” Đại ca chậm chạp không siết chặt ôm ấp làm Soran chờ không nổi nữa, kéo tay đại ca xuống ôm lấy mình, Soran mở miệng. Cậu không phải Soran, cậu vẫn là đứa nhỏ đã quen được anh trai ôm kia.

Sau một giây, thân thể truyền đến đau đớn làm Soran thoả mãn cười, đúng, phải ôm cậu như vậy. “Anh, chặt hơn một chút.” Hai tay Soran bám dính vào cổ đại ca để giữa cậu và anh không còn một chút khe hở. Chỉ có như vậy, cậu mới có thể cảm giác được mình không bị quên mất, mình vẫn là Baby của họ.

Mặt là chân thật, tay là chân thật , thân thể là chân thật. . . Baby, Baby của anh. . . đã trở về từ bên cạnh Thượng đế?! Cuối cùng Thượng đế cũng nghe được lời khẩn cầu hàng ngày của anh, trả Baby của anh về nhà?! Anthony cắn chặt răng, “A. . .” Thống khổ và tưởng niệm vô tận trong sáu năm qua làm anh không có cách nào ức chế được gào lên, “Baby! Baby! Baby! . . . A. . . Baby!” Anthony luôn lạnh lùng cứng rắn dùng một tiếng hét để khắc chế sự mất khống chế của mình.

“A!” Cái mông bị hung hăng đánh một cái, Soran thất kinh kêu một tiếng, rất đau. . . Thực sự rất đau. . . Đau đến mức một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng cậu lại càng muốn bị đánh thêm một cái.

“Anh, anh đánh em đi. . . Em lại dám quên mất đường về nhà.” Ngửa đầu kiễng chân hôn lên cằm đại ca, Soran vừa cười vừa khóc, thật nhớ lúc bị anh đánh đòn, nhớ quá. Cái mông lại trúng một cái tát, nhưng là nhẹ nhàng vỗ, Soran nghe được tiếng đại ca thống khổ khẽ cầu xin.

“Baby. . . Nếu như tỉnh dậy lại không thấy em nữa, đại ca sẽ hung hăng đánh em đấy. . .”

Giấc mộng này quá chân thực rồi, Anthony rõ ràng đã tới cực hạn của mình, anh. . . không chờ nổi nữa. Bảo bối của anh không thể lại bướng bỉnh nữa, không thể lại biến mất. . . Anthony cúi đầu.

Những cái hôn dày đặc rơi xuống trán, mặt, đầu, Soran ngửa mặt nhận lấy nụ hôn run rẩy của đại ca, thắt lưng bị siết đến đau cho cậu biết đại ca sợ đến thế nào. Một chút bất an cuối cùng trong lòng vì sợ bị quên cũng biến mất theo trận mưa hôn này.

“Anh. . .” Dán bàn tay lạnh lẽo của mình lên cái cổ nóng rực của đại ca, Soran muốn nhiệt độ cơ thể mình làm giảm bớt nỗi sợ mình biến mất của anh. Không được, còn chưa đủ. . . Anh lo lắng lâu như vậy, sợ lâu như vậy, chỉ như thế này vẫn không thể làm anh an tâm.

Lạnh lẽo làm Anthony thanh tỉnh một chút, xúc cảm chân thật trong lòng, thân thể run rẩy, còn có mùi hoa này. . . Anthony nâng gương mặt đã càng thêm mỹ lệ của em trai tới trước mắt, khom người ôm lấy cậu, bước đi tới biệt thự. Anh cần cảm thụ sự tồn tại của em trai, cảm thụ bảo bối của anh một cách chân thực hơn, rõ ràng hơn nữa.

… … .

Tưởng niệm phải biểu đạt như thế nào? Ôm, hôn môi và vuốt ve.

Ở dưới thân đại ca, Soran dùng nụ hôn và ôm ấp của mình nói cho đại ca tưởng niệm của anh đã trở thành chân thực; ở trên người em trai, Anthony dùng nụ hôn và vuốt ve cảm thụ sự tồn tại của em trai, nói cho em trai anh vẫn luôn kiên trì chờ đợi.

Thân thể bị sự ấm áp của đại ca bao bọc, Soran có chút buồn ngủ. Trước khi trở về đã vài ngày cậu hầu như không hề ngủ, bây giờ cậu chỉ khát vọng được đi vào giấc mộng và tỉnh lại trong lòng đại ca.

“Anh. . . Em nhớ anh, nhớ daddy, mommy, anh và nhị ca. . . Xin lỗi. . . Xin lỗi. . . Em đã quên mất đường về nhà. . .” Gần như trần trụi lui trong lòng đại ca, Soran tự trách. Ngay tiếp theo, Anthony hôn cậu một cách mãnh liệt mà lo lắng.

“Không được nói không với anh, vĩnh viễn không được nói, anh chỉ cần em trở về, chỉ cần em trở về. . .” Giờ khắc này, Anthony mới thực sự tin tưởng em trai đã trở về, nhưng anh vẫn bất an như cũ, liệu em trai còn có thể đi nữa hay không.

“Anh. . . Cánh của em ở trong tay anh. . .” Đã bình tĩnh một chút, Soran cầm lấy điện thoại ở đầu giường, giao cho đại ca, “Em nhớ daddy, mommy, cả nhị ca nữa.”

Ngồi ở đầu giường, Anthony kéo em trai vào lòng, dẹp loạn cảm xúc của mình một chút, suy nghĩ một chút, bấm số điện thoại của Hall. Nằm trên người đại ca, Soran lại bắt đầu tê dại toàn thân. . . Gặp lại chỉ vừa mới bắt đầu thôi.