Chương 6: Quyến luyến vĩnh viễn

Trong câu lạc bộ, Hall dính lấy mấy người mẫu mới ra mắt, hưởng thụ sự ân cần của người đẹp. Xung quanh còn có ba người đàn ông khác, mỗi người đều trái ôm phải ấp.

“Hall, cô bé lần trước tặng cho cậu là cực phẩm đó, tôi còn không nỡ dùng, làm sao mà cậu mới một ngày đêm đã ngấy rồi.” Con trai trưởng gia tộc Raymond có bối cảnh xã hội đen của nước Anh, Philo hỏi, chỉ thấy hiếu kỳ.

“Cô bé đó rất không sai, đáng tiếc không hợp khẩu vị của tôi.” Hall chẳng hề hăng hái trả lời, sau đó vỗ vỗ mấy người phụ nữ bảo các cô rời đi. Các người đẹp mặc dù không muốn cũng không dám chọc Hall tức giận, trái lại đi ra. Hall ôm lấy trái tim nằm trên sô pha, sắc mặt trắng bệch. Những người khác thấy thế lập tức bảo mấy cô gái bên cạnh mình cũng đi ra ngoài.

“Hall, tôi kiến nghị cậu nên đi gặp bác sĩ. Cứ tiếp tục như thế này, một ngày nào đó cậu sẽ suy kiệt mà chết đấy.” Chủ nhân câu lạc bộ, Warren thở dài, “Hall, đến khi nào cậu mới đứng dậy được từ trong bi thương vì cái chết của em trai cậu đây. Nhiều năm như thế rồi, cậu cũng nên buông xuống. Tưởng niệm quá đáng sẽ làm Backy không an tâm đâu.” Sipp cũng khuyên bảo. Bọn họ đều là bạn thân của Hall từ lâu, tự nhiên rõ ràng chuyện sáu năm trước, câu chuyện không thể tưởng tượng nổi kia.

Hall chỉ lắc đầu, buồn bã kháng cự lại cơn đau đang dậy sóng. Em trai là sinh mệnh của anh, đã không có sinh mệnh, còn lại chỉ là cái xác không hồn, làm sao anh có thể buông được.

Thấy Hall vẫn cố chấp như vậy, Philo tìm cho anh viên thuốc giảm đau. Hall uống thuốc, mỉm cười cảm kích với bạn tốt.

Qua một chút, điện thoại di động của Hal vang lên, Philo giúp anh nghe máy, thấy điện báo thì nói: “Hình như là nhà cậu gọi tới đấy.”

“Có thể là Michael, cậu hỏi một chút xem nó có chuyện gì.” Hall không chút sức lực nói.

Philo cầm lại điện thoại: “Alô, bây giờ Hall không thể nghe điện thoại, xin hỏi có chuyện gì vậy?”

“Bảo nó nghe máy đi.” Anthony trầm giọng nói, không thèm quan tâm bây giờ Hall có thể nghe hay không, dù cho nó đang làʍ t̠ìиɦ thì cũng phải lập tức về nhà! Luôn ở bên cạnh nghe, Soran cầm lấy điện thoại từ trong tay đại ca.

Philo nghe giọng đối phương thì đoán là Anthony, đang chuẩn bị đưa cho Hall, chợt nghe từ trong điện thoại vang lên giọng một người khác.

“Xin chào, tôi là em trai của Hall, khi nào thì anh ấy mới có thời gian nghe điện thoại?” Soran lễ phép hỏi, tiếng nói trung tính làm đối phương nhất thời không thể phản ứng.

Philo đưa điện thoại cho Hall: “Hall, vừa rồi là Anthony. . . Hiện tại. . . là em trai cậu. Cậu có em trai từ bao giờ vậy? Là Michael?” Hai người nhà Douglas này cho tới bây giờ không hề cho người khác nhận là em trai họ, người này là ai vậy? Nghe không giống Michael, còn ở cùng Anthony, Philo cực kì hiếu kỳ.

“Hả?” Ý nghĩ của Hall không được thanh tỉnh lắm, nhận điện thoại, nghĩ thầm Anthony và Michael đang làm cái gì vậy.

“Michael?” Hall không vui hỏi, anh không thích có người nhận là em trai anh, Michael hẳn là rõ ràng mới đúng.

Soran không thể nói rõ cảm xúc trong ngực. Cậu tràn đầy chờ mong muốn nghe giọng của nhị ca, nhưng phản ứng đầu tiên của nhị ca lại là gọi tên một người cậu không biết. Michael là ai? Đại ca nhị ca đều nhắc tới cái tên này, lẽ nào các anh đã có người em trai khác rồi? Ý niệm trong đầu này làm Soran khó chịu, biết nhị ca đang ở đầu dây bên kia nhưng Soran thế nào cũng không mở miệng được. Các anh có em trai khác. . . Tim Soran đau đớn.

“Alô? Michael?” Thấy không ai nói, Hall nhìn điện thoại di động, là số máy của phòng Anthony, lại hỏi, “Anthony? Anh và Michael đang làm cái gì?”

Nghe đến đó, Soran nảy lên một cảm giác bị vứt bỏ. Cậu biết mình không nên, cậu không nên tuỳ hứng giống như trước đây. Cậu đã trưởng thành, cậu là Soran ôn hòa bình tĩnh. Thế nhưng. . . Quay về nơi đây, nằm ở bên cạnh anh trai, cậu lại không tự giác biến thành chính mình trước đây. . . Cảm giác lớn lên . . . thật không tốt.

“Baby ghen tị.” Anthony kéo người muốn rời mình ra trở lại, tâm tình sung sướиɠ hôn lên đôi mắt khổ sở của em trai, cúi đầu than nhẹ, trong tiếng cười mang đầy hoài niệm.

“Anthony!” Từ điện thoại nghe thấy tiếng Anthony, Hall quát to một tiếng, hoảng loạn đứng lên khỏi sô pha, “Anthony! Anh nói gì? Là Baby?! Có phải không. . . . .” Hall gần như không đứng nổi nữa, “Anthony. . . . . Để Baby nói với em! Anthony! Để Baby nói, Anthony! . . . . .” Hoảng loạn, Hall làm đổ chai rượu trên bàn, quăng rơi ly rượu.

Chết tiệt, anh thật chết tiệt, sao anh có thể nghĩ đến người khác? Ngoại trừ bé hư, còn ai có tư cách nhận là em trai anh! Hall sắp điên rồi, không ngừng rống vào điện thoại, nhưng trong điện thoại chỉ có thể nghe thấy tiếng Anthony trấn an người nào đó.

“Hall, cậu bình tĩnh một chút.” Những người khác vội vàng kéo Hall đang hoảng loạn bất kham lại, Hall nói làm cho bọn họ kinh hãi. Hall điên rồi, bọn họ rất sợ ngay giây tiếp theo anh sẽ tan vỡ. Nhưng Hall không hề phát giác, chỉ càng không ngừng gào vào điện thoại, muốn người ở đầu dây bên kia mở miệng.

“Nhị ca.” Người bên kia cuối cùng cũng lên tiếng, mà một tiếng này làm Hall đang điên cuồng trong nháy mắt an tĩnh lại. Thanh âm này. . . là ai?

“Nhị ca. . . Em đã trở về. . .”

Qua thật lâu, Hall mới hiểu được ý tứ của những lời này. “Baby? . . . !” Đứng ở nơi đó, anh chỉ cảm thấy linh hồn bắt đầu run lên, nước mắt trong nháy mắt tuôn ra, “Phịch” một tiếng ngồi dưới đất, “Baby. . . ? !”

“Nhị ca. . . Em đã trở về. . . Em rất nhớ anh. . . Khi nào anh mới có thể về nhà?” Soran nghẹn ngào hỏi, cậu cảm giác được lúc này anh đang thống khổ. Buồn bực lúc trước biến mất, Soran chỉ muốn lập tức nhìn thấy nhị ca.

“Về nhà. . .” Hall lẩm bẩm nói, sau đó tứ chi rũ rượi bắt đầu nâng lên, “Baby, em chờ nhị ca, nhất định phải chờ nhị ca! Nhị ca lập tức về nhà, lập tức trở về nhà! Em chờ nhị ca, biết không, nhất định phải chờ nhị ca!” Hall khẩn cầu, bước chân bất ổn lòng vòng hai vòng mới tìm được cửa, gấp gáp chạy ra ngoài. Anh thậm chí không dám cúp điện thoại, anh sợ điện thoại vừa đứt sẽ không còn được gặp lại người mình nhớ thương nữa.

“Hall, chúng tôi đưa cậu trở lại.” Ngăn người đang tinh thần hỗn loạn lại, Warren lấy chìa khóa xe của mình đưa cho Sipp. Hắn và Philo dìu Hall đang suy nghĩ sâu xa hoảng hốt, toàn bộ tâm thần đều tập trung vào điện thoại đi ra.

“Baby. . .”

“Nhị ca. . .”

“Baby. . .”

“Nhị ca. . .”

Cách vài giây, Hall sẽ gọi một tiếng, xác định đối phương còn ở đó hay không. Tinh thần anh đang đến sát bờ tan vỡ, co ro vào một góc như thể toàn bộ thế giới chỉ còn lại chiếc điện thoại trong tay. Sipp lái xe, Warren và Philo một trái một phải ngồi cạnh Hall, lo lắng nhìn anh. Người đột nhiên biến mất hiện tại đã trở về, bọn họ nghĩ rất khó tin, nhưng điều khiến bọn họ sợ nhất là tính xác thực của chuyện này. Nếu như đối phương không phải người ngày xưa kia, bọn họ rất sợ bạn thân của mình sẽ xảy ra chuyện.

Soran liên tục gọi nhị ca, cậu biết nhị ca đang sợ, sợ lại không thấy cậu nữa. Anthony cầm lại điện thoại, bởi vì tiếng nói của Soran đã khàn rồi.

“Hall, Anthony đây. Anh và Baby ở nhà chờ em, Baby vừa trở về, mệt chết đi. Em về rồi thì trực tiếp đến phòng anh.” Anthony chuẩn bị cúp điện thoại.

“Anthony! Đừng cúp, đừng cúp điện thoại. . .” Hall khẩn cầu, giọng khàn đặc, “Em không nói với Baby nữa. . . nhưng anh đừng cúp điện thoại, để em nghe thấy tiếng hít thở của Baby là được rồi. . . Đừng cúp điện thoại. . .” Đúng vậy, cho dù là tiếng hít thở cũng được, anh không thể đợi nổi đến lát nữa. Thượng đế ơi. . . Xin đừng đùa giỡn con như vậy. . . Nhanh hơn chút nữa đi, để anh có thể lập tức về nhà.

“Anh. . .” Điện thoại lại truyền đến tiếng em trai, hai mắt Hall đẫm lệ không rõ nắm chặt điện thoại, “Ừ. . . Baby. . . Baby. . .”

“Anh. . .”

… … . . .

Cuối cùng xe cũng chạy vào trang viên Douglas, vừa tới cửa Hall liền khẩn cấp nhảy xuống xe. Cổng vào trang viên mở rộng, mọi người đều chạy vội đi, đêm nay trang viên Douglas không thể bình tĩnh nổi. Không nhìn thấy quản gia và các người hầu đang hét gọi anh, không nhìn thấy Michael đang hỏi anh, không nghe được tiếng bạn tốt gọi phía sau, Hall ôm ngực lao lên tầng hai, sau đó anh ngừng lại, cúi thấp đầu thong thả đi lên. Ở cầu thang, một người rơi lệ kích động nhìn anh.

“Nhị ca. . .” Soran cầm điện thoại trên tay, nhẹ nhàng nói.

“Baby…” Điện thoại di động rớt, lăn theo cầu thang xuống phía dưới, Hall siết chặt tay vịn, trừng lớn hai mắt nhìn người phía trên. Sâu trong ký ức, một bức tranh hiện ra, người con trai trong tranh thình lình xuất hiện trước mặt anh. . . Đó là. . .

“Nhị ca. . .” Soran nhìn lại mình, nhất định là anh trai không nhận ra cậu rồi, cậu đã trưởng thành, “Nhị ca. . .” Soran nhìn mình đang mặc quần áo đại ca, giống như bé con mặc quần áo người lớn vậy, có chút ngượng ngùng.

“Baby!” Hall vọt tới hai bước, ôm chặt lấy người đang bất an kia. Lực độ xông lên làm Soran lùi lại phía sau, lui vào lòng đại ca.

“Baby Baby Baby Baby Baby… Nhóc hư này! Nhóc con hư đốn! Vì sao lại về muộn như thế! Vì sao. . . Muộn như thế. . . Nhóc hư. . . Nhóc hư. . . Nhị ca chờ không nổi nữa. . . Em đúng là bé hư mà. . .”

Hall ôm chặt lấy người đã mất đi giờ mới trở lại, khóc kêu, bàn tay chuẩn bị đánh đòn vừa giơ lên, lại đè lại cổ đối phương, cuồng dã hôn. Mỗi đêm, anh đều giật mình tỉnh giấc từ trong ác mộng, trong mộng, em trai khóc nói với anh không muốn đi, thế nhưng anh lại không thể giữ nổi bàn tay đang dần dần biến mất của em trai. Anh không có cách nào giữ lại bảo bối của mình, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn cậu ra đi. . .

“Nhị ca. . .” Hai mắt Soran đẫm lệ, hôn lên mặt nhị ca, không. . . cậu không hề lớn lên. . . Cậu vẫn như trước, là đứa trẻ chỉ biết ỷ lại anh trai. Giờ khắc này, cậu được hai anh một trước một sau ôm vào trong ngực, cậu mới biết mình quyến luyến cái ôm của các anh đến nhường nào. Cậu tình nguyện mình vĩnh viễn không lớn, như thế sẽ có thể vĩnh viễn bám dính trên người các anh.

“Baby… Anh không thể mất em nữa. . . . . Dù cho phải rơi xuống địa ngục anh cũng phải giữ em lại. . . . . Baby. . . . Anh xin em. . . . đừng đi nữa. . . . Anh sẽ chết mất. . . . . Sẽ đau đến chết. . . .” Hall suy yếu khẩn cầu, hận không thể dung nhập người trong lòng vào thân thể mình, vào máu thịt mình, để cậu không bao giờ rời khỏi mình nữa.

“Anh. . . .” Nắm chặt tay hai anh, Soran mỉm cười, “Các anh đã hứa với em rồi đó. . . phải nuôi em cả đời. . . . Em rất ngốc. . . .” Lệ thấm ướt áo sơmi của nhị ca, Soran cười thật sâu, “Nếu như các anh không nuôi em. . . . Em sẽ chết đói. . . . sẽ chết rét đấy. . . .”

“Không, sẽ không. . . . Anh sẽ nuôi em cả đời. . . .” Chẳng biết lấy sức lực từ đâu, Hall ôm em trai lên, đi tới phòng mình, “Anh sẽ bẻ gãy cánh của em. . . . Sẽ trói tay chân em lại. . . . Cho em chỉ có thể để anh nuôi. . . .”

Cửa phòng bị Anthony đóng lại, ba anh em biến mất ở góc hành lang, để lại mấy người mắt chữ O mồm chữ A, thần sắc khác nhau. Trên tường treo đầy ảnh chụp, một cậu bé xinh đẹp cười rất vui vẻ, bởi vì cậu đang ngồi trên vai các anh. . . . nằm trên lưng các anh. . . . đứng trên chân các anh. . . . Đó là Backy Douglas, thiên sứ duy nhất của gia tộc Douglas, em trai duy nhất của Anthony và Hall.