Chương 10: Thế giới 1

Ninh Văn chờ tới chờ đi, không chờ tới Quý Dương, nghĩ hai người nhất định đã gây gổ, đáy lòng đang đắc ý, không ngờ lại chờ tới tin tức hai người muốn kết hôn.

“Trịnh Giai Nguyệt cũng mang thai.” Đây là tin tức Quý Vĩ tiết lộ cho cô ta.

Ninh Văn đâu chịu, cô ta còn muốn dựa vào đứa nhỏ trong bụng để tranh thủ tình cảm của Quý Dương, giờ Trịnh Giai Nguyệt cũng mang thai, không phải đứa nhỏ này bị giảm giá trị sao?

Hơn nữa, Quý Dương chắc chắn biết chuyện cô ta mang thai, một chữ cũng chưa nói đến, đây là không muốn “Phụ trách” sao?

Thừa dịp đang giờ hành chính, cô ta tùy ý cầm mấy tập hồ sơ, đi qua gõ cửa văn phòng Quý Dương, “Cộc cộc cộc.”

“Mời vào.” Một giọng nói mang theo thành thục từ tính vang lên, tim Ninh Văn đập nhanh hơn.

So sánh với Quý Vĩ lỗ mãng, Quý Dương lại cho cô ta ấn tượng rất tốt, không phải nói nhất nhật phu thê bách nhật ân (1) sao?

Hai người cũng coi như vậy mà.

Quý Dương cúi đầu đang xử lý giấy tờ, Ninh Văn nhìn bộ dáng hắn tự phụ nội liễm, cảm thấy cũng thật hấp dẫn người.

“Giám đốc Quý.” Cô ta ôm hồ sơ vào trong ngực, bước nhỏ nhanh chóng lại gần.

Vừa nghe, Quý Dương nhíu mày ngẩng đầu.

Nữ tử trang điểm dày, tô son đỏ thẫm, đuôi mắt đỏ tươi, cúc trước ngực áo sơmi công sở cũng chưa cài, trước ngực tuyết trắng cũng lộ ra một nửa.

Quý Dương rũ mắt, tiếp tục lật xem giấy tờ, ký tên, giọng nói lạnh nhạt. “Có việc?”

“Vốn dĩ không muốn quấy rầy anh, nhưng mang thai em cũng rất sợ hãi.” Ninh Văn cắn môi. “Hôm qua em gọi điện thoại cho anh, anh không nghe, em rất lo lắng, sợ anh xảy ra chuyện gì.”

“Tôi nói này, giữa tôi và Ninh tiểu thư chỉ sợ có hiểu lầm.” Quý Dương không ngẩng đầu, nhìn giấy tờ vẻ mặt bất đắc dĩ. “Tôi kiến nghị cô nghĩ ký lại xem cha đứa nhỏ là ai.”

Là Quý Vĩ chứ ai.

Nhưng Quý Dương là người thành thật cô ta nhận định! Người thành thật là phải đổ vỏ!

Vì thế, Ninh Văn bắt đầu nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ. “Em cũng không muốn chen chân vào giữa anh và Giai Nguyệt, em cũng biết cô ấy mang thai, vậy em thì sao?”

“Ninh tiểu thư.” Quý Dương dựa vào lưng ghế, không nhìn cô ta. “Cô không thể so với Giai Giai, so không được.”

“Em biết, cô ấy là con gái duy nhất nhà họ Trịnh, còn em cái gì cũng không phải, em chỉ là một cô nhi.” Ninh Văn lau nước mắt. “Em chỉ muốn sinh hạ đứa nhỏ này.”

“Đó là con cô, sinh hay không chính cô quyết định, không liên quan gì đến tôi.”

“Nhưng...”

“Được rồi, đi ra ngoài.” Quý Dương lạnh giọng. “Về sau đừng bởi vì chuyện như vậy tới tìm tôi, nếu có lần sau, tự cô nộp đơn xin từ chức!”

Ninh Văn nào dám vi phạm?

Ở trong lòng cô ta, lời nói của Quý Dương đã bị tự động chuyển thành: “Em muốn sinh thì sinh, chính em quyết định là được, vì không làm Trịnh Giai Nguyệt phát hiện, chuyện này em cần phải bảo mật, không thể tới tìm anh!”

Sợ là ngay cả Quý Dương cũng không thể nghĩ đến mạch não Ninh Văn có thể tự sướиɠ như thế, hắn ở trong lòng Ninh Văn chính là “Người thành thật” thành thật nhất.

“Vậy em đi ra ngoài trước.” Ninh Văn nhỏ giọng nói, đi ra ngoài.

Lúc này mới vừa đi ra ngoài, đã gặp Quý Vĩ.

“Thế nào?” Quý Vĩ nhìn thoáng qua cô ta. “Quý Dương nói như thế nào?”

Hiện tại Quý Dương đã trở lại Quý thị làm trâu ngựa, kế hoạch đã thành công một nửa.

“Hắn đồng ý, nhưng lại không cho phép tôi tiếp tục đi tìm hắn, để tôi tự quyết định.” Ninh Văn tự thêm thắt vào lý giải của mình. “Nhưng lại không tức giận, tôi cảm thấy hẳn là ngầm đồng ý, không bắt tôi đi phá.”

“Trịnh Giai Nguyệt đã mang thai, hắn còn không bắt cô phá?” Quý Vĩ có hơi kinh ngạc, sau đó cười nói, “Tên nhóc này còn muốn trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cờ màu bay bay (2)? Tôi đang không hiểu sao lại an ổn như vậy, hóa ra cũng có ý định này.”

“Vậy hiện tại làm sao bây giờ?” Ninh Văn dò hỏi, cô ta còn chưa tốt nghiệp, Trịnh Giai Nguyệt có thể trực tiếp gả chồng, cô ta phải trốn tránh sinh con, thật làm cho người không phục lắm!

“Đương nhiên là sinh ra.” Quý Vĩ trực tiếp quyết định cho cô ta. “Phía Trịnh Giai Nguyệt cô không cần lo lắng, con của cô ta sẽ không sinh được.”

Ninh Văn híp híp mắt, hung tợn nói. “Anh không chỉ phải bảo đảm Trịnh Giai Nguyệt không sinh nổi, anh còn phải bảo đảm về sau cô ta cũng không sinh được, như vậy, Quý Dương cũng chỉ có một đứa nhỏ này, mới có ưu thế lớn hơn nữa!”

“Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.” Quý Vĩ cười khẩy một tiếng. “Chiêu này quá độc ác.”

Sinh non bị tổn thương không sinh được nữa, Trịnh Giai Nguyệt nhất định đại thương nguyên khí, còn không phải nửa phế đi sao?

“Thế nào? Anh đau lòng?” Ninh Văn nhìn anh ta, cười lạnh. “Tôi biết anh có ý đồ với Trịnh Giai Nguyệt, chờ tôi thu phục Quý Dương, anh sẽ có cơ hội.”

Quý Vĩ nhướng mày, dáng người và khuôn mặt Trịnh Giai Nguyệt đều không tồi, từ nhỏ cũng không ít vì Quý Dương nhằm vào anh ta, đối với người phụ nữ như vậy, đương nhiên anh ta muốn chinh phục, xem cô còn coi thường anh ta như thế nào!

“Chờ đến lúc đó, cô ta đau lòng muốn chết, anh lại xuất hiện an ủi, đương nhiên sẽ ôm được người đẹp về.” Ninh Văn câu môi nói.

Người cao ngạo như Trịnh Giai Nguyệt, cuối cùng bị Quý Vĩ cảm động, rồi xảy ra quan hệ, còn cô ta thì ở bên Quý Dương, chỉ sợ đối phương sẽ không tiếp thu được sự thật này đi?

Trong lòng khẳng định sống không bằng chết, mà cô ta, đến lúc đó chính là Quý phu nhân, từ trên cao nhìn xuống bố thí cho cô.

Mới nghĩ, cô ta đã đắc ý vô cùng.

*

Ninh Văn nghĩ đến thật tốt đẹp, Quý Vĩ cũng đang mơ mộng hão huyền, kết quả không quá hai ngày, trong nhóm thực tập sinh đầu tiên bị đào thải của Quý thị, người thứ nhất chính là Ninh Văn.

Đào thải ý là thôi giữ chức vụ, kỳ thực tập không đủ tiêu chuẩn.

Ninh Văn ngốc, hiện tại sắp tốt nghiệp, cô ta đi đâu tìm việc đây?

Quý Vĩ cũng khó hiểu, nhưng Ninh Văn lại não động, khẳng định. “Quý Dương là thấy tôi mang thai, cảm thấy không thể đi làm, sau đó cho tôi nghỉ ngơi trước!”

Vừa nghe vậy, Quý Vĩ cảm thấy có lý, bảo Ninh Văn dưỡng thai cho tốt, dù thế nào, sinh đứa nhỏ ra trước đã!

Đây chính là lợi thế lớn nhất trong tay bọn họ!

Quý Dương đã thừa nhận phát sinh quan hệ, đến lúc đó nếu muốn giám định, loại chuyện này còn không dễ xử lý sao? Đứa nhỏ tuyệt đối sẽ là thân sinh của Quý Dương!

Đảo mắt đã tới ngày tốt nghiệp. Dự xong lễ tốt nghiệp, đồ vật trong phòng ngủ cũng cần phải thu dọn xong, xử lý thủ tục.

Trịnh Giai Nguyệt đã không có đồ gì, một rương hành lý là có thể chứa đủ, Trần Khả và Lý Vũ Nhi đã nhận được thiệp mời cưới của cô, biết tình huống thân thể của cô, lập tức đến hỗ trợ.

“Không cần, các cậu nhiều đồ, thu thập trước đi, lát nữa A Dương sẽ đi lên giúp tôi.” Trịnh Giai Nguyệt cười nói.

Sau khi đi bệnh viện kiểm tra, cô đúng là mang thai, đứa nhỏ rất ngoan, hiện tại đã ba tháng, không lăn lộn cô một chút nào, mà dáng người cô vẫn thon thả, đều nhìn không ra có thai.

Theo mẹ Trịnh nói, hiện tại cô chính là tiểu tổ tông của cả nhà.

Trước kia Quý Dương coi cô như tiểu công chúa, hiện tại coi cô như bảo bối đầu quả tim.

“Nếu không các cậu giúp tôi dọn một chút đi? Hiện tại thân thể của tôi cũng không tiện.” Ninh Văn ngồi ở ghế trên, uể oải.

Phòng ngủ hai người nhìn nhau, đáy mắt khinh bỉ.

Ninh Văn mang thai ai cũng biết, nôn nghén rất nghiêm trọng, thanh âm oán trách kia nha, như sợ người khác không biết cô ta mang thai vậy.

“Đồ của tôi còn chưa dọn xong, tôi đi ra ngoài dọn sách đi.”

“Tôi hẹn trước anh chuyển phát nhanh tới lấy hành lý, tôi cũng phải nhanh mang xuống.”

Hai người tìm lý do từ chối.

Ninh Văn đen mặt, nói thầm. “Giả mù sa mưa.”

Sau khi mang thai, tính tình cô ta trở nên càng cổ quái, khối thịt trong bụng rất biết hành hạ cô ta, người cũng gầy như cây gậy trúc, lại nhìn Trịnh Giai Nguyệt, trong trắng lộ hồng, sao có thể không hâm mộ?

“Cô mang thai đều ăn cái gì vậy?” Ninh Văn lôi kéo làm quen với Trịnh Giai Nguyệt, thở dài một tiếng. “Tôi ăn uống không quá tốt, luôn lo lắng không đủ dinh dưỡng.”

Trịnh Giai Nguyệt sửa sang lại quần áo, thuận miệng có lệ. “Cái gì cũng ăn.”

Trước kia kén ăn cũng ăn, đứa nhỏ nhà cô ăn uống rất tốt, nhất định là đứa nhỏ ngoan, giống A Dương đều không nỡ hành hạ cô.

“Nghe nói ăn nhiều cũng không tốt.” Ninh Văn chậm rì rì nói. “Đồ ăn vẫn phải hợp lý một ít, trẻ con lớn quá cũng không tốt.”

Trịnh Giai Nguyệt trầm mặt, không nói chuyện.

Đối với cô, mắng cô còn có thể tiếp thu, nguyền rủa Quý Dương với nguyền rủa con của bọn họ, đó chính là tội chết, không thể tha thứ!

Ninh Văn đương nhiên biết cô tức giận, nói càng hăng hái. “Đứa nhỏ dễ ăn cũng dễ mập, bệnh béo phì gì đó...”

“Không đủ dinh dưỡng còn không nhất định có thể sinh ra đâu.” Trịnh Giai Nguyệt cười nhạt một tiếng. “Có rảnh vẫn là lo cho thân thể của cô cho tốt đi, tôi thấy cô một mình cũng rất vất vả, nghe nói đứa nhỏ không biết là của ai? Vậy thật đúng là một chuyện lạ, cô còn có thể sinh sản lưỡng tính sao?”

Trịnh Giai Nguyệt cũng không phải là quả hồng mềm, trước kia cô rất kiêu ngạo ương ngạnh, sau khi ở bên Quý Dương tính tình thu liễm không ít, ở trước mặt hắn quen dịu ngoan, chọc nóng nảy cũng sẽ không lưu tình.

“Cô nói cái gì thế?!” Ninh Văn trợn tròn mắt, giọng nói bén nhọn.

Nói dối nhiều, ngay cả bản thân cô ta cũng bị lừa, theo bản năng cảm thấy đứa nhỏ là của Quý Dương, đối phương đang vũ nhục đứa nhỏ của cô ta và Quý Dương!

Dựa vào cái gì con của Trịnh Giai Nguyệt có thể được vô vàn sủng ái, mà con cô ta lại phải như vậy, thật không công bằng!

Trịnh Giai Nguyệt cảm thấy không thể hiểu được, người này phát bệnh sao?

Liên quan gì đến cô?

“Cốc cốc cốc.” Tiếng đập cửa vang lên, Quý Dương đẩy cửa vào.

Ninh Văn nhìn thấy hắn, lại bắt đầu ủy khuất, lòng luôn nghĩ là tôi vì anh mà mang thai, chịu đủ đau khổ, vậy mà còn phải chịu ủy khuất như vậy, vừa thấy hắn, há mồm nói. “Giám đốc Quý, Giai Nguyệt mang thai được chăm sóc không tồi.”

Đâu giống cô ta, trước nay Quý Dương chưa từng gọi cho cô ta một cú điện thoại, cô ta cũng không gọi được, nói lời này chính là muốn khiến Quý Dương áy náy!

Cô ta sống không tốt, ai cũng đừng nghĩ sống tốt!

Quý Dương nhìn cô ta, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Trịnh Giai Nguyệt, đáy mắt viết rõ ràng. “Đây là ai?”

“Đừng để ý cô ta.” Trịnh Giai Nguyệt cũng sẽ không tức giận, vì một người tâm thần nổi giận làm tổn thương con của cô và Quý Dương thì làm sao bây giờ?

Ngốc mới tức giận!

Quý Dương kéo một chiếc ghế dựa cho cô ngồi một bên, để cô ngồi, còn mình thì mở rương hành lý thu dọn đồ vật.

Ninh Văn bị làm lơ rõ ràng.

Cô ta tức, cô ta giận, cô ta hận.

Bụng ẩn ẩn đau, nhưng có cách nào đâu? Lúc này cô ta không thể làm loạn, nhỡ Quý Dương ngay cả đứa nhỏ cũng không cho cô ta sinh ra thì sao?

Vì thế, cô ta gắt gao cắn răng, nhìn Trịnh Giai Nguyệt chỉ huy Quý Dương thu dọn đồ vật, còn mình một người yên lặng thu dọn.

“Nơi này, cái này cũng lấy, không vứt đi.”

“Để bên kia, nếu không không khép được.”

“Còn có cái này, anh đưa cho em, đều phải mang về hết.”

...

Ban đầu Trịnh Giai Nguyệt nói chuyện còn thu liễm một chút, cuối cùng nói chuyện với Quý Dương hoàn toàn quên mất Ninh Văn tồn tại, giọng mang oán trách, âm thanh còn mang theo nũng nịu chính cô không phát hiện ra, hoàn toàn chính là một người bị muôn vàn sủng ái chiều ra.

Mọi thứ đều như đương nhiên, mấu chốt là tính tình Quý Dương quá tốt, vẫn luôn theo, tính tình ôn hòa, Trịnh Giai Nguyệt nói cái gì thì là cái đó, không đúng hắn sẽ nhẹ giọng nhắc nhở.

Ninh Văn đố kỵ.

Những thứ này sớm hay muộn đều sẽ là của cô ta! Trịnh Giai Nguyệt, cô chờ xem! Phải hưởng thụ cho xong chút thời gian vui vẻ cuối cùng này đi!

*

Lúc rời đi, ở trên xe.

Trịnh Giai Nguyệt nói ra nghi hoặc của mình. “Ninh Văn luôn nói với em một ít kỳ kỳ quái quái, không phải nhằm vào em, thì chính là muốn nhắc nhở em cái gì, vội vã muốn cho em phát hiện.”

Quý Dương cắm chìa khóa, khởi động động cơ. “Đều nói mang thai ngốc ba năm, hơi chút không chú ý, sẽ biến thành ba tuổi, Giai Giai, anh sẽ chăm sóc tốt cho em.”

Trịnh Giai Nguyệt bị chọc cười, duỗi tay đẩy hắn một chút, cong mày. “Nói cái gì vậy? Ghét bỏ em có phải hay không?”

“Không dám.” Quý Dương lắc đầu, nghiêm túc nói. “Thích em.”

Người bên cạnh thành công bị dỗ dành, ý cười thật lâu chưa tiêu, nghi hoặc mới vừa dâng lên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.....

Chú giải: (1) trích từ câu Nhất nhật phu thê bách nhật ân, bách nhật phu thê tự hải thâm – Nghĩa là Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa; trăm ngày vợ chồng tựa biển sâu, ý là một khi thiết lập quan hệ vợ chồng thì tình cảm sâu dày không nhạt phai.

(2) Nguyên văn là “gia trung hồng kì bất đảo, ngoại diện thải kì phiêu phiêu” (tiếng Trung: 家里红旗不倒, 外面彩旗飘飘). Đây là một câu chứa phép ẩn dụ. Hồng kỳ (cờ đỏ) ám chỉ vợ (chồng), cờ màu chỉ tình nhân. Cả câu có nghĩa là, ở nhà có vợ (chồng), bên ngoài thì có tình nhân và mối quan hệ giữa vợ (chồng) với tình nhân rất hài hòa.