Chương 9: Thế giới 1

“Đã nói với Quý Dương?”

Ninh Văn trở lại phòng, đẩy cửa, Quý Vĩ đang ngồi ở trên giường, ngước mắt nhìn cô ta, chậm rì rì ra tiếng.

“Chưa.” Mặt Ninh Văn trầm xuống, đi vào trong.

“Vẫn chưa?” Quý Vĩ trầm mặt, đứng phắt dậy, híp mắt. “Ninh Văn, cơ hội của cô không nhiều lắm, tốt nhất đừng làm hỏng chuyện của tôi!”

Ỷ vào có thai, tự tin của Ninh Văn cũng tăng rất nhiều. “Căn bản không có cơ hội xuống tay, tôi tự nhiên sẽ nắm chắc, anh an bài ổn mọi chuyện là được, Quý Dương cũng không phải người dễ lừa gạt như vậy!”

“Chuyện giám định còn xa đâu.” Quý Vĩ trả lời.

Về xét nghiệm ADN, anh ta sẽ sắp xếp, chỉ cần Quý Dương thừa nhận đêm đó là hắn, chắc chắn chạy không thoát trách nhiệm.

Cùng lúc đó, cùng tầng lầu.

Quý Dương tắm xong đi ra, dựa vào đầu giường, Trịnh Giai Nguyệt đi đến mép giường, đá văng dép lê, sau khi lên giường, bò vào trong lòng ngực hắn.

“A Dương, anh thật muốn trở về sao?” Cô bị hắn ôm lấy, ngẩng đầu. “Có thể không cần trở về, hiện tại khá tốt.”

Cô rất lo lắng cho hắn, trở về quá nghẹn khuất.

Quý Dương thở dài. “Ông nội cũng đã nói đến mức này...”

“Em nghe ba nói dự án lúc trước anh phụ trách bị Quý Vĩ làm cho hỏng bét, hiện tại nhất định là anh ta muốn anh trở về thu thập cục diện rối rắm.” Trịnh Giai Nguyệt bĩu môi, đau lòng lại không can thiệp quyết định của hắn. “Em cũng biết anh khó xử, nhưng mà...”

“Không có việc gì.” Quý Dương lắc đầu, vỗ lưng cô, cười cười. “Dù sao cũng tranh thủ được một ít cổ phần. Ngủ đi, ngày mai chúng ta trở về.”

Trịnh Giai Nguyệt biết A Dương nhà cô cực kỳ dễ nói chuyện, người nhà họ Quý vừa dỗ một chút, hắn lại đào tim đào phổi trả giá, vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng có thể kệ hắn.

“Đúng rồi, Giai Giai, sinh lý kỳ của em hình như còn chưa tới?” Quý Dương đột nhiên hỏi.

“...” Trịnh Giai Nguyệt phản ứng lại, sắc mặt cứng đờ, ngay sau đó ngây dại, ánh mắt hoảng loạn lóe lóe, sau đó vẻ mặt vô thố nhìn hắn.

Đôi mắt đen láy trong sáng, cứ như vậy bình tĩnh nhìn hắn, làm lòng Quý Dương mềm nhũn, duỗi tay xoa xoa đầu cô.

“A Dương...” Trịnh Giai Nguyệt vừa mở miệng, âm thanh đều run rẩy. “Em... Em...”

Cô có lúc không chuẩn ngày, tính tính đúng là bị chậm hơn mười ngày, nhưng nếu là có phát sinh quan hệ, như vậy khả năng mang thai sẽ rất lớn.

“Ngày mai anh sẽ đưa em đi kiểm tra một chút.” Quý Dương lại bình tĩnh rất nhiều, trấn an. “Hai tháng sau không phải tốt nghiệp sao? Nếu có, vậy phải ủy khuất em gả cho anh sớm rồi.”

Trịnh Giai Nguyệt vốn đầu óc trống rỗng, căn bản không biết làm thế nào mới tốt, lúc này cảm xúc lại bị hắn ảnh hưởng, chui đầu vào cổ hắn nói thầm. “Gả cho anh mới không phải ủy khuất.”

Hai người đã đính hôn, nếu thật mang thai, kết hôn cũng rất bình thường đi?

Chỉ là quá nhanh, cô cần thời gian tiêu hóa.

“Sau khi kết hôn không cần ở nhà họ Quý.” Quý Dương bảo đảm với cô, sau đó nói. “Nếu em thích, có thể về nhà họ Trịnh, hoặc đến chung cư bên kia, Thành Nam cũng được.”

“Có thể không tốt hay không?” Trịnh Giai Nguyệt an an tĩnh tĩnh nằm. “Mẹ vừa mới không phải nói nửa năm đầu sau khi kết hôn đều phải ở nhà chồng sao?”

Vừa rồi trên bàn cơm Doãn Dung có nói.

“Bà ấy lại không phải mẹ chồng em, theo ý em là được, không cần để ý những thứ này, anh không yên tâm em ở đây.” Quý Dương nói như vậy.

Đời trước Trịnh Giai Nguyệt chính là xảy ra chuyện ở nhà họ Quý, sao hắn có thể phạm loại sai lầm này?

Nghe hắn nói như vậy, tâm tình Trịnh Giai Nguyệt đang hơi nóng nảy bất an từ từ được trấn an, chậm rãi đặt tay lên bụng, ẩn ẩn có chút chờ mong.

Con của hai người, đôi mắt nên giống A Dương nhà cô mộ chút, đẹp, cái mũi cũng nên giống hắn, rất thẳng; làn da nên giống cô, trắng trẻo, tính tình nên giống cô nhiều hơn một chút, A Dương quá mềm lòng...

*

Hôm sau.

Người một nhà ăn cơm sáng, Doãn Dung nhìn về phía Trịnh Giai Nguyệt, dịu giọng nói.

“Giai Nguyệt, sao không ở nhà thêm vài ngày? Cùng với mẹ.”

Trịnh Giai Nguyệt đâu chịu, không nói đến hiện tại cô sốt ruột đi bệnh viện xác nhận, dù là ngày thường, cô cũng rất ít tiếp xúc với Doãn Dung, xin lỗi nói. “Chỉ sợ không được, con về trường học còn có việc.”

“Về trường học sao?” Doãn Dung bắt được cơ hội, cười nói. “Thật trùng hợp, Tiểu Văn cùng trường với con, vậy cùng nhau trở về đi, mẹ cũng yên tâm.”

Trịnh Giai Nguyệt không nói chuyện.

“Tạm thời không trở về trường.” Quý Dương nói rồi rót một ly sữa bò cho Trịnh Giai Nguyệt.

“Vậy cũng không sao, đưa tôi đến giao lộ là được, tôi có thể đi nhờ xe, không phiền toái bác gái Quý đưa.” Ninh Văn thẹn thùng nói.

“Anh trai phải đi công ty chứ? Có lẽ càng tiện đường.” Quý Dương nhìn về phía Quý Vĩ.

“Anh không đi, hôm nay phải đi gặp khách hàng.” Quý Vĩ không chút do dự từ chối.

“Tiện đường sao, vậy cùng nhau đưa qua đi.” Ông cụ Quý lên tiếng, trực tiếp quyết định thay Quý Dương. “Trực tiếp đưa người đến trường học, nào có đạo lý nửa đường bắt xe!”

Nghe vậy, trong tầm mắt Quý Dương, khóe miệng Quý Vĩ cong lên, tâm tình của Doãn Dung có vẻ cũng thực không tồi, Ninh Văn lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn cũng chưa nói gì, cam chịu.

Trịnh Giai Nguyệt nhấm nháp ăn bữa sáng, đáy lòng không vui, quả nhiên đều bắt nạt A Dương nhà cô, ông cụ Quý cũng làm cô không tôn kính nổi!

Sau bữa cơm.

Quý Dương đi gara lấy xe, Ninh Văn đợi cùng Trịnh Giai Nguyệt.

Hai người đứng cạnh nhau, Trịnh Giai Nguyệt không nói chuyện, ngược lại là Ninh Văn nhìn về phía trước, cười mở miệng. “Tôi mang thai.”

Trịnh Giai Nguyệt: “?”

Lại muốn gây chuyện gì?

Ninh Văn cũng mặc kệ cô có nghe hay không, mi mắt cong cong nói. “Bạn trai tôi nói, lập tức sẽ kết hôn với tôi, muốn tôi dưỡng thai cho tốt, tuy là ngoài ý muốn, nhưng tôi nhìn ra, anh ấy rất thích đứa nhỏ này.”

Trịnh Giai Nguyệt nhìn di động, lại nhìn nhìn phía gara, hơi nhíu mày.

A Dương còn chưa ra, tính thời gian hẳn là ra rồi, có phải Quý Vĩ lại bắt nạt A Dương nhà cô hay không? Tên khốn! Tức chết cô!

“Còn nhớ rõ con nhỏ nhà giàu mà tôi từng nói với cô không? Bạn trai tôi bảo đảm với tôi nhất định sẽ giữ khoảng cách với cô ta, dù sao chúng ta cũng đã có con.” Ninh Văn tăng thêm một câu cuối cùng.

Trước kia quan hệ giữa hai người vẫn tốt đẹp, nhất định lần trước Trịnh Giai Nguyệt không chất vấn Quý Dương, lúc này, cô ta nhất định phải lại lộ ra chút tin tức!

Trịnh Giai Nguyệt tự động bỏ lời cô ta nói ngoài tai, đáy lòng khẽ hừ một tiếng, nghĩ Quý Vĩ nhất định không bắt nạt được A Dương nhà cô, lần trước còn bị dạy cho một trận, hiện tại A Dương nhà cô rất lợi hại, nói sẽ bảo vệ tốt cho cô và con.

Trước nay hắn không bao giờ nói dối cô, nói được sẽ làm được.

“Cô còn không biết bạn trai tôi làm gì đi?” Ninh Văn tiếp tục cười nói. “Anh ấy làm trò chơi, gần đây khai phá một trò chơi điện tử mới, rất hot...”

Cái này còn chưa đủ rõ ràng sao?!

Lại ngay lúc này Trịnh Giai Nguyệt nhìn thấy Quý Dương lái xe đến, trực tiếp nhấc chân đi qua, Ninh Văn uể oải, nhưng cô ta chịu đựng! Trịnh Giai Nguyệt nhất định đã biết, cô không làm loạn, trở về nhất định sẽ hoài nghi Quý Dương!

Xe dừng lại.

Trịnh Giai Nguyệt muốn ngồi ở ghế phụ, Quý Dương lại nhíu mày. “Ngồi ghế sau đi.”

Ninh Văn đi tới nhìn thấy Trịnh Giai Nguyệt ngồi ghế sau, đáy lòng càng thêm hưng phấn, như thị uy mà ngồi trên ghế phụ.

Quý Dương liếc mắt một cái, không nói chuyện.

Trịnh Giai Nguyệt ở phía sau cũng im lặng.

Ninh Văn đã kìm nén không được mà nhộn nhạo, xem ra Trịnh Giai Nguyệt đã nổi giận, đang chiến tranh lạnh với Quý Dương!

Ngày tháng cô ta thượng vị không xa!

“Giám đốc Quý, gần đây công việc của anh thế nào?” Ninh Văn nhẹ giọng nói. “Tôi cũng có chơi trò chơi kia, nghe nói anh phải về Quý thị đi làm, thật mừng cho anh.”

Cô ta ở cùng một tầng với hắn, về sau làm cái gì cũng tiện.

Quý Dương đánh tay lái, xoay hướng, giọng Ninh Văn lại truyền tới. “Kỳ thật về Quý thị khá tốt, cho anh một vị trí cao để phát triển, tôi cảm thấy...”

“Câm miệng.” Quý Dương nhìn kính chiếu hậu, Trịnh Giai Nguyệt dựa vào ghế, đã ngủ rồi, lạnh giọng nói. “Nói nữa ném cô xuống xe!”

Mặt Ninh Văn từ đỏ chuyển trắng, không dám nói tiếp.

Thôi, có Trịnh Giai Nguyệt, nhất định hắn sẽ không cho cô ta làm xằng làm bậy, trộm nhìn chăm chú Trịnh Giai Nguyệt ở ghế sau, chắc chắn là giả bộ ngủ! Muốn nghe lén sao? Vậy cô ta sẽ cho cô nghe nhiều chút.

Quý Dương từ từ giảm tốc, một đường chạy vững vàng, đầu Trịnh Giai Nguyệt hơi nghiêng, vẫn luôn không mở mắt.

Tới cổng trường, xe dừng lại.

“Xuống xe!” Quý Dương ném ra hai chữ.

"Không phải ông nội nói muốn anh đưa em đến trường sao?" Ninh Văn nhìn quanh, sửng sốt.Nơi này hoang tàn vắng vẻ, là nơi khỉ ho cò gáy nào.

"Không tiện đường, xuống xe!" Quý Dương lại lạnh giọng ném ra một câu.

“Anh nhất định phải tuyệt tình với em như vậy sao?” Ninh Văn nói ra lý do thoái thác đã nghĩ tốt, lấy ra một tờ giấy từ trong túi, đặt trong tầm tay hắn. “Ngày đó em biết là anh, mấy ngày hôm trước em đi bệnh viện, đã có thai, em thích anh, dù lấy thân phận gì, em đều muốn sinh đứa nhỏ này ra.”

“Anh yên tâm, em sẽ không phá hư hôn nhân của anh và Giai Nguyệt, em chỉ muốn sinh hạ con của chúng ta.”

Cô ta hạ giọng, nói đến vô cùng ẩn nhẫn, còn hơi nghẹn ngào, sau khi nói chuyện, vội vàng xuống xe, bày ra một bộ dáng lấy hết can đảm thông báo.

Như vậy, Trịnh Giai Nguyệt hẳn sẽ biết đi? Lúc này hai người lại đang giận dỗi, xem hai người làm sao bây giờ!

Cô ta cười cho sự thông minh tài trí của mình, chỉ chờ Quý Dương và Trịnh Giai Nguyệt ồn ào túi bụi, cô ta lại đi hòa giải.

Ôn nhu thiện lương, hào phóng săn sóc, nơi chốn suy nghĩ cho hắn, bò lên giường là chuyện sớm muộn!

Ngay sau đó, nhìn đường quốc lộ vắng tanh vắng ngắt, ngay cả trạm xe buýt cũng không có, nụ cười của cô ta lại cứng đờ.

Nhìn di động.

Tín hiệu còn không tốt, cả người ngốc, cô ta còn đi đôi giày cao gót không vừa chân, đôi chân như nhũn ra.

Bên trong xe.

Quý Dương nhìn tờ giấy trong tầm tay, cảm thấy bẩn không thôi, không chạm vào, mà Trịnh Giai Nguyệt, thật sự ngủ, tới bệnh viện mới tỉnh lại, mắt nhập nhèm, lúc Quý Dương mở cửa cho cô, xoa xoa mắt, phản ứng đầu tiên chính là duỗi tay muốn ôm.

Nũng nịu cực kỳ.

“Đang ở bệnh viện.” Quý Dương bật cười, nhưng vẫn duỗi tay, đáy mắt đầy dung túng. “Nếu em không thẹn thùng thì có thể ôm.”

Da mặt Trịnh Giai Nguyệt mỏng, lập tức đỏ mặt, nhanh chóng thu tay, nhìn bên ngoài, có hai ba thiên sứ áo trắng đang nện bước vội đi qua, lại thu hồi tầm mắt, đi phía trước. “Ninh Văn đâu?”

Quý Dương thu liễm hạ ý cười. “Thả xuống cổng trường rồi.”

“À.” Trịnh Giai Nguyệt đi ra, lót chân duỗi tay chỉ vào hắn, hung đến đáng yêu. “Rửa sạch sẽ chiếc xe này từ trong ra ngoài cho em, nếu không em không ngồi!”

Chẳng sợ đối phương ngồi là ghế trước, sau khi mang thai cô chỉ có thể ngồi ghế sau an toàn hơn, vậy cũng không được! Ghen tuông rất lớn.

“Không rửa, đổi chiếc khác.” Quý Dương nói.

Trịnh Giai Nguyệt mím môi cười, tiến lên ôm lấy cánh tay hắn. “Vậy đổi một chiếc, không gian lớn một chút, về sau có thể lắp ghế trẻ con nữa.”

“Ừ.”