Chương 8: Thế giới 1

Trong khoảng thời gian này, một trò chơi tên《 Cứu Vớt Tận Thế 》trở nên rất nổi tiếng, bắt đầu lan tràn trong nước, lượng download trong vòng một ngày còn đột phá chục triệu.

Mô phỏng chiến trường chân thực, tự do tổ hợp chiến đội, kỹ thuật nghiên cứu phát minh vô cùng tinh tế cao siêu, chỉ cần đẩy một cái là trở thành trò chơi điện tử lửa nóng.

Mà công ty trò chơi điện tử này cũng đến gần tầm nhìn của mọi người, là một công ty mới thành lập không lâu, tên là Mạn Thành, người sáng lập là Quý Dương.

Càng có người biết chuyện lộ ra, Quý Dương chính là đại danh đỉnh đỉnh con riêng của chủ tịch Quý thị, trước đó không lâu từ chức khỏi Quý thị, sáng lập Mạn Thành, mà bản thân hắn lại còn là vị hôn phu của Trịnh Giai Nguyệt.

Trịnh Giai Nguyệt là ai?

Con gái duy nhất của trùm địa ốc Trịnh Thanh, người thừa kế tương lai duy nhất, giáo hoa trong lời đồn của đại học T.

Như thế, câu chuyện tình yêu của hai người đã chịu quần chúng ăn dưa tò mò, còn lên hot search mấy ngày, thậm chí ngay cả ảnh chính diện của Quý Dương và Trịnh Giai Nguyệt đều cho hấp thụ ánh sáng.

Nữ trong sáng xinh đẹp, nam anh tuấn trẻ trung, đã được một ít người tán dương, cứ dưới tình huống như vậy, sẽ có một lượng người tự xưng bạn cùng trường bạn bè của hai người lên phát tin nóng.

Truyền thật thật giả giả, giả giả thật thật.

Mà Quý Dương như có chút tiền đồ tự nhiên lại bị nhà họ Quý một lần nữa “Tiếp nhận”, Doãn Dung tự mình đến công ty, lời nói dễ nghe: “Tiểu Dương này, ngày đó ba con cũng là khó thở công tâm, ông ấy già rồi, thân thể càng ngày càng kém, con cũng đừng so đo với ông ấy.”

Doãn Dung ăn mặc sườn xám lam nhạt, giống một vị phu nhân ung dung hoa quý, lời nói từ ái, mở miệng với Quý Dương.

Việc mà bà ta đắc ý nhất cả đời, đó là nuôi con của tiện nhân kia thành nô ɭệ của mình, nhìn đối phương bởi vì khát vọng một chút ấm áp mà liều mạng lấy lòng, tính tình tự ti lại yếu đuối, giống con bò già vô tư phụng hiến cho nhà họ Quý.

Sau này tất cả thành quả để con trai bà ta hưởng thụ.

Đây là một việc làm người cỡ nào tự hào!

Quý Dương đứng trước mặt bà ta, vẻ mặt rối rắm. “Mẹ, mẹ cũng đừng nói nữa, chuyện này con thật sự không muốn nhắc lại.”

“Ngày ấy cũng là mẹ không đúng, sau đó hỏi anh trai con, trước đó nó với con đã xảy ra tranh chấp, mẹ cũng hung hăng giáo huấn nó một trận, anh em ruột nào có như vậy, muốn nói sai, mẹ thấy là nó sai nhiều nhất, mười phần sai, làm anh trai, không hiểu nhường nhịn một chút nào!” Doãn Dung lời lẽ chính đáng mà mắng, không lưu tình chút nào.

Quý Dương hơi rũ mắt, như được một chút an ủi.

“Mẹ cũng biết con buồn, hiện tại con cũng thành lập công ty này, nhưng dù sao cũng là công ty nhỏ, con đi rồi, xí nghiệp trong nhà làm sao bây giờ? Ba con đã lớn tuổi, ngày sau còn không phải đến con kế thừa?” Doãn Dung từ từ hướng dẫn. “Nếu con thật thích trò chơi, muốn phát triển về phương diện này, mẹ cũng sẽ ủng hộ con, có thể lập một phân bộ dưới Quý thị, cùng nhau quản lý.”

Nghe vậy, Quý Dương ngẩng đầu, giây tiếp theo lại lắc đầu. “Thôi, con yêu cầu không nhiều lắm, cũng không muốn tranh cái gì với anh trai, như bây giờ cũng khá tốt.”

Doãn Dung đâu chịu.

Trò chơi thứ này kiếm tiền đâu, nếu Quý Dương trở lại, còn không phải tiếp tục làm trâu làm ngựa? Về sau Trịnh thị cũng sẽ là của Quý thị, còn không phải của Quý Vĩ nhà bọn họ?

Bà ta đã sớm tính toán xong.

“Người một nhà nào có như vậy, làm người ta chê cười.” Doãn Dung xụ mặt. “Mẹ làm chủ, một thời gian nữa con tiếp tục trở về đi làm, nếu Quý Vĩ tiếp tục nhằm vào con, con cứ nói với mẹ, mẹ làm chủ cho con, dạy dỗ nó!”

“Còn về ba con, con cũng không cần lo lắng, tuy ông ấy mắng con, nhưng mấy ngày này cũng ăn không ngon ngủ không yên, đáy lòng cũng nhớ con.”

Nhiều năm như vậy, cha Quý làm kẻ ác, bà ta làm người thiên, Quý Dương còn không bị dỗ xoay quanh sao, con nhỏ không thức thời nhà họ Trịnh kia, gả vào thế nào bà ta cũng phải dạy dỗ lại!

“Con ở Quý thị không có bất cú quyền lợi gì, anh trai nói cũng đúng.” Quý Dương thở dài. “Công ty này tuy nhỏ, nhưng cổ phần là của con, mẹ, mẹ trở về đi, thay con hỏi thăm ba là được.”

Vừa nghe đến cổ phần, đáy mắt Doãn Dung lập tức tính toán.

Bà ta đâu chịu cho Quý Dương cổ phần?

Một đứa con do tiện nhân sinh, cho hắn đường sống đã không tồi, còn cho cái gì cổ phần? Nhưng nếu không cho, Quý Dương cũng không thể trở về, dù là một con chó, cũng phải ném chút xương cốt dỗ dành đi?

Nghĩ rồi, vẻ mặt bà ta chắc chắn. “Tiểu Dương, anh trai con cũng không có cổ phần, nhưng con cũng biết, nó không có bản lĩnh gì, không giống con, vẫn luôn lo lắng cho Quý thị, giúp đỡ mẹ và ba con, người kế thừa Quý thị hơn phân nửa cũng là con, nếu có cổ phần, quyền lợi của con ở Quý thị sẽ lớn hơn một ít, mẹ sẽ đi tranh thủ cho con.”

“Mẹ, con không phải có ý đó...” Vẻ mặt Quý Dương khó xử.

“Mẹ biết con ngoan, người một nhà sao có thể chia lìa chứ? Mẹ nhìn con ở bên ngoài một mình gây dựng sự nghiệp, cũng rất đau lòng.” Doãn Dung ngắt lời hắn. “Tuy con không phải con ruột của mẹ, nhưng trong lòng mẹ, con và Tiểu Vĩ giống nhau, đều là con của mẹ. Trở về mẹ sẽ nói với ba con, nếu không cho mẹ sẽ không để yên cho ông ấy!”

Quý Dương mím môi, nhất thời sắc mặt trở nên phức tạp.

“Con phải tự chăm sóc mình, nếu đính hôn với Giai Nguyệt, cũng phải chăm sóc con bé.” Doãn Dung thấy hắn như vậy, biết mình đã thuyết phục, vô cùng vừa lòng, dịu dàng dặn dò mới rời đi.

“Phanh” một tiếng, cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Quý Dương nhìn bà ta, đôi mắt thâm thúy đầy mỉa mai, kỹ thuật diễn của Doãn Dung thật là cao, không đi làm diễn viên thật đáng tiếc, đời trước giúp đỡ Quý Vĩ, chơi người khác đến xoay quanh

Nhưng mà bằng một trò chơi là có thể gia nhập Quý thị, đổi lấy cổ phần, vụ mua bán này hắn đương nhiên là phải làm.

*

Ngày này.

Quý Dương và Trịnh Giai Nguyệt được nhà họ Quý mời, đại thọ của ông cụ Quý, không định làm lớn, chỉ làm đơn giản trong nhà. Điện thoại là ông cụ Quý đích thân gọi, Quý Dương không tới cũng phải tới.

Sau khi tới, Ninh Văn cũng có mặt.

“Tiểu Dương, đây là cô bé mẹ mới quen biết, lần trước còn giúp mẹ một lần, hôm nay mới vừa gặp được, nên mời đến nhà ăn cơm, tên Ninh Văn.” Doãn Dung nhiệt tình giới thiệu, lại thúc giục Ninh Văn. “Đây là Quý Dương, con gọi anh hai là được.”

Ninh Văn nhìn gương mặt kiêu căng kia, trên mặt đỏ ửng, giọng nói thật nhỏ. “Anh hai.”

Quý Dương làm bộ không nghe được, quay đầu nhìn về phía ông cụ Quý, nói. “Ông nội, sinh nhật vui vẻ, đây là bộ trà cụ Giai Giai mua tặng ngài, hy vọng ngài thích.”

“Trở về là được.” Đôi mắt vẩn đυ.c của ông cụ Quý quét quét trên người hai người, mặt không biểu tình. “Đêm nay ở lại đây đi.”

“Vâng.” Hai người đồng ý.

Ninh Văn bị xem nhẹ, tay nắm chặt, trên mặt vẫn tiếp tục treo cười. Cô ta và Trịnh Giai Nguyệt đã trở mặt, cần phải đổi cách tiếp cận Quý Dương.

Cho nên cần phải nhẫn!

Trên bàn cơm.

Trịnh Giai Nguyệt như chưa từng quen biết Ninh Văn, trên mặt treo ý cười ưu nhã, gãi đúng chỗ ngứa hàn huyên với mọi người.

“Hai đứa đính hôn vội vàng, nhà họ Quý bên này cũng không tỏ vẻ gì, ta đành làm chủ, chuyển căn biệt thự thành bắc kia đến danh nghĩa hai đứa làm hôn phòng.” Ông cụ Quý mở miệng nói, mân môi lại nhìn về phía Quý Dương. “Cháu cũng đừng chống đối ba cháu, vẫn phải về công ty đi làm, còn cổ phần, ta sẽ chuyển 5% cổ phần của ta cho cháu, Tiểu Vĩ cũng giống cháu.”

Người nhà họ Quý thật khác thường, không ai kinh ngạc, đều bình thản tiếp thu sự thật này.

Ninh Văn thì mừng thầm, ánh mắt nhìn về phía Quý Dương càng thêm nóng bỏng, nếu là có thể làm hắn chuyển chỗ cổ phần này tới danh nghĩa của mình, vậy cô ta sẽ phát tài!

Quý Dương có thể chuyển cho Trịnh Giai Nguyệt, vậy thì cũng có thể chuyển cho cô ta, dù là một nửa cũng được!

Mặt Trịnh Giai Nguyệt lộ vẻ lo lắng, nghiêng đầu nhìn về phía Quý Dương, đối phương lại bắt lấy tay cô phía dưới bàn, đặt trên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve, cong cong khóe miệng. “Vậy cháu và Giai Giai cảm ơn ông nội.”

Ông cụ Quý không có cảm tình gì với hắn, một đứa con riêng, hiện tại đang ở bên Trịnh Giai Nguyệt còn có chút tác dụng, bố thí một chút chỗ tốt, nhưng cũng không biết người nhà họ Quý nói với ông cụ như thế nào, có vẻ đối phương cảm thấy càng không thích hắn.

“Đàn ông động thủ rất bình thường, có thể động thủ thì không động khẩu sao, là em trai quá để ý.” Quý Vĩ cũng đổi thái độ, rót ly rượu cho Quý Dương. “Hôm nay là sinh nhật ông nội, uống một chén, chuyện cũ không so đo hiềm khích trước đây, ngày sau ở Quý thị cũng phải hỗ trợ lẫn nhau.”

Anh ta là bộ dáng gì, trong khoảng thời gian này xem như hoàn toàn nhận rõ, nếu vậy, để Quý Dương trở về làm trâu làm ngựa có gì không thể?

Cho cổ phần sao?

Ngày sau toàn bộ đều sẽ là của anh ta, không quan trọng!

Ở trong mắt anh ta, Quý Dương như tên ngốc, cho chút chỗ tốt đã trở về nịnh nọt, còn vẫy đuôi, thật là phạm tiện.

“Đương nhiên.” Quý Dương cũng giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Cha Quý tiếc cổ phần, nhưng nghĩ đến tác dụng của Quý Dương, cũng cũng chỉ có thể nhịn xuống, Doãn Dung nhìn Trịnh Giai Nguyệt tựa như nhìn một miếng thịt mỡ.

Trịnh thị phát triển lớn mạnh, chính là một bút tài sản thật lớn.

*

Sau khi ăn xong, ông cụ Quý về phòng nghỉ ngơi, Ninh Văn đi từ phòng khách ra, không dấu vết tìm bóng dáng của Quý Dương, cuối cùng tìm được hắn đang gọi điện thoại ở hành lang vườn hoa, nhìn bóng dáng, tim đập tăng nhanh.

Quý Dương có năng lực lại lớn lên dễ nhìn, nắm người đàn ông như vậy trong tay, làm đồ ngu ngốc Trịnh Giai Nguyệt đau lòng muốn chết là việc cô ta muốn làm nhất.

“Được rồi, cậu sửa một chút.”

“Vâng.”

Quý Dương nói cúp điện thoại, quay người lại, lập tức thấy Ninh Văn đứng ngay sau mình, nhíu mày, lui về phía sau một bước.

“Em đã nhìn rồi, nơi này không có ai.” Ninh Văn liếc mắt đưa tình nhìn hắn.

“Ninh tiểu thư có việc sao?” Quý Dương từ trên cao nhìn xuống cô ta, lạnh lùng nói.

Thấy vậy, sắc mặt Ninh Văn hơi cứng lại, cắn môi nói. “Anh thật sự muốn làm bộ không quen biết em sao? Em biết anh để ý cảm xúc của Giai Nguyệt, chính hôm đó, là anh cưỡng bách em, anh nói anh thích em, bằng không em cũng sẽ không...”

Nói rồi, cô ta thẹn thùng không thôi, đầu càng cúi thấp. “Em cũng rất áy náy, nhưng anh không có gì muốn nói với em sao? Anh biết, em đã mang...”

“Ninh tiểu thư.” Quý Dương ngắt lời cô ta, lộ ra một nụ cười nhạt. “Tôi không biết cô đang nói cái gì, có lẽ, lúc trước chúng ta có hiểu lầm gì?”

“Sao có thể có hiểu lầm?” Hốc mắt Ninh Văn đột nhiên tràn đầy nước mắt. “Anh có thể không thừa nhận, cũng có thể phủ nhận, nhưng hôm nay em muốn nói cho anh! Quý Dương, anh hãy nghe cho kỹ, em...”

“A Dương.”

Phòng khách truyền đến âm thanh mềm nhẹ của Trịnh Giai Nguyệt, vừa lúc ngắt lời Ninh Văn muốn tiếp tục nói.

“Xin lỗi, tôi đi vào trước.” Quý Dương xin lỗi nói, xoay người đi vào phòng.

Ninh Văn đứng tại chỗ, ấp ủ mọi cảm xúc, lại trơ mắt nhìn Quý Dương đi về phía Trịnh Giai Nguyệt, hắn ôm cô trong lòng, cúi đầu hôn hôn mái tóc, hai người đi lên lầu.

“Tiện nhân!”

Cô ta đặt tay lên bụng, ánh mắt trở nên càng lãnh lệ âm ngoan.

Quý Dương đã ngủ với cô ta, đây là sự thật thế nào cũng không thay đổi được!