Chương 13: Thế giới 1

Hôm sau.

Trời vừa sáng, mọi người còn chưa tỉnh ngủ, dưới lầu vang lên tiếng thét chói tai hoảng sợ.

Trịnh Giai Nguyệt còn đang ngủ, lập tức bị dọa, giây tiếp theo lại bị ôm lấy, phía sau lưng bị người nhẹ nhàng xoa xoa, bên tai truyền đến âm thanh làm cô an tâm. “Không có việc gì, ngủ đi.”

Mang thai mỏi mệt thích ngủ, cũng vô cùng tín nhiệm người bên cạnh, mơ mơ màng màng lại ngủ mất.

Mấy người hầu loạn cào cào, cha Quý và Quý Vĩ ngủ say như chết, cha Trịnh cũng còn chưa tỉnh, mẹ Trịnh ra khỏi phòng thấy một màn như vậy, đôi mắt cũng trừng lớn, giơ tay che miệng lại.

Doãn Dung mặc áo ngủ té ngã dưới chân cầu thang lầu một, đã ngất, dưới đầu là một vũng máu đã khô, nhìn làm người ghê sợ.

“Gọi xe cứu thương, còn chờ cái gì? Nhanh gọi xe cứu thương.” Mẹ Trịnh run rẩy kêu với người hầu.

Bà nói rồi vội vội muốn xuống dưới, lại bị Quý Dương ngăn lại. “Mẹ, cẩn thận dưới chân.”

Mẹ Trịnh nhìn xuống dưới chân, thấy hai bậc thang trên cùng lại có rất nhiều viên bi nhỏ, chỗ khác cũng có một ít, nếu ở trên cầu thang mà bị dẫm phải, như vậy sẽ trực tiếp té xuống.

“Này...”

“Chờ xe cứu thương tới lại nói, việc này có hơi kỳ quái.” Quý Dương nhíu mày, biểu tình cũng rất nghiêm túc.

“Báo cảnh sát đi?” Mẹ Trịnh lập tức lên tiếng, sau đó lại nghĩ đến đây là nhà họ Quý, bọn họ mới là người hiềm nghi, ánh mắt trở nên phức tạp.

Này là chuyện gì chứ?!

Xe cứu thương tới, bác sĩ vừa thấy, vết máu bên cạnh Doãn Dung đã khô, cũng vội vàng động tác nhanh hơn, nâng Doãn Dung đang hôn mê bất tỉnh lên xe cứu thương.

Cha Quý và Quý Vĩ là không trông cậy vào được, chỉ có thể để Quý Dương đi theo, trước khi đi, Quý Dương mãi dặn dò chăm sóc cho Trịnh Giai Nguyệt, trước khi điều tra rõ đừng cho cô ra cửa.

Mẹ Trịnh đương nhiên đáp ứng, lúc này nếu có chuyện gì, chính là sẽ một thi hai mệnh.

Dù sao thì bà cũng không phải chủ nhân, nghĩ cảnh sát sắp tới, vội vàng sái người hầu đi gọi cha Quý và Quý Vĩ dậy.

Người chạy đến trước chính là Quý Vĩ, anh ta vừa thấy vết máu dưới lầu, trên mặt rất giật mình, đáy lòng lại cười khẩy hai tiếng, có chút đắc ý.

Trịnh Giai Nguyệt là một đêm không có người phát hiện?

Như vậy đừng nói đứa bé, sản phụ cũng không cứu nổi đi?

“Sao lại có bi ở đây chứ?” Mẹ Trịnh còn chưa hồi thần, nhìn về phía Quý Vĩ. “Lát nữa cảnh sát sẽ tới, cậu cũng chuẩn bị một chút đi.”

Đến lúc đó lấy lời khai gì đó cũng không phải là một chuyện nhỏ.

“Liên quan gì đến tôi? Tối hôm qua tôi vẫn luôn say rượu, chưa từng ra ngoài.” Quý Vĩ trực tiếp phủ nhận, trở nên nghiêm túc. “Tự cô ta đi đường không tốt, té ngã cũng không nên trách nhà chúng ta, loại chuyện này không ai phụ trách.”

“Quý Dương đâu? Bảo nó ra đây.”

Quý Vĩ đang chờ xem kịch vui, cho Quý Dương đắc ý, nói không chừng hiện tại vợ con đều không còn, xem hắn còn khoe khoang như thế nào!

Loại người này vĩnh viễn đều chỉ xứng làm thủ hạ bại tướng của anh ta!

Mẹ Trịnh cảm thấy anh ta nói chuyện không thể hiểu được, trước kia cảm thấy người này hơi ăn chơi trác táng, hơi không bản lĩnh, bây giờ ngay cả mẹ ruột sống chết chưa biết, còn nói lời đại nghịch bất đạo như vậy.

“Bà nhìn tôi làm cái gì?” Quý Vĩ bị bà nhìn chột dạ, hắng giọng. “Tôi mới vừa tỉnh ngủ, cái gì cũng không biết.”

Trước khi tài sản tới tay, tạm thời cho bà già này một chút sắc mặt tốt mới được.

“Nơi này là có người báo án sao?”

Hai cảnh sát đi đến, lúc này cha Quý mới đi ra, nghe nói đã xảy ra chuyện, vừa thấy cảnh sát còn tới, việc này cũng không nhỏ, lập tức hoàn toàn tỉnh rượu.

“Vâng vâng, là chúng tôi báo án.” Người hầu gật đầu. “Phu nhân nhà tôi ngã từ trên lầu xuống, buổi sáng hôm nay lúc tôi tỉnh lại, trên mặt đất đều là máu, còn có những viên bi.”

“Phu nhân?” Quý Vĩ nghi hoặc, Trịnh Giai Nguyệt không phải thiếu phu nhân sao?

Đang nghĩ, thấy Trịnh Giai Nguyệt đứng trên lầu, ánh mắt nhìn thẳng vào anh ta, Quý Vĩ cho rằng gặp phải quỷ, giật mình lùi về sau, trực tiếp té ngã, làm mọi người giật nảy mình.

Mẹ Trịnh phản ứng lại trước, vội vàng nhìn về phía Trịnh Giai Nguyệt. “Giai Nguyệt, con về phòng trước.”

Trên cầu thang còn có bi, ai biết còn có gì nữa.

Mẹ Trịnh nói vội lại nghiêm túc, Quý Dương lại không có mặt, Trịnh Giai Nguyệt cũng không dám động, gật đầu đi về phòng.

“Con gái tôi đang mang thai, sắp sinh, cho con bé đi vào trước, nếu có gì yêu cầu phối hợp, tôi nhất định để con bé phối hợp.” Mẹ Trịnh nói với cảnh sát.

Xem tình huống của Trịnh Giai Nguyệt, cảnh sát cũng hiểu, lập tức phong tỏa hiện trường.

Quý Vĩ ngốc, nói với mẹ Trịnh. “Tối hôm qua ai ngã xuống?”

“Mẹ cậu, người hầu không nói cho cậu sao?” Mẹ Trịnh nói tiếp.

Sắc mặt Quý Vĩ chợt biến, nhìn vết máu lo lớn kia, cả người ức chế không được phát run, sao có thể là Doãn Dung?

Không phải Trịnh Giai Nguyệt sao?

Anh ta cảm thấy không phải thật sự, nhưng sự thật chính là như vậy, Trịnh Giai Nguyệt vừa mới khỏe mạnh đứng trên lầu, mà Doãn Dung không thấy đâu.

“Hiện tại cần phong tỏa hiện trường, xin các vị phối hợp.” Cảnh sát quan sát đến tình huống hiện trường, vừa chụp ảnh làm ghi chép.

“Chúng tôi cũng không biết, chính là sáng hôm nay đột nhiên phát hiện...”

Đầu óc Quý Vĩ nổ vang, cái gì cũng không nghe vào.

Sao có thể là mẹ anh ta?

Cha Quý cũng sốt ruột, vội vàng gọi điện thoại hỏi phía Quý Dương tình huống thế nào, vừa nghe bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch, cũng không thể bình tĩnh.

Quý Vĩ và ông ta vội vàng thu thập, đi đến bệnh viện.

*

Doãn Dung mạng lớn, làm phẫu thuật, lấy ra cục máu trong đầu, nhưng vẫn có chút di chứng, có đôi khi nói chuyện sẽ không rõ ràng, trí nhớ cũng rất có thể xuất hiện vấn đề.

Một người đã từng như vậy cao ngạo, tự xưng là điển hỉnh của xã hội thượng lưu, ung dung hoa quý, hào phóng ưu nhã, nay lại lưu lạc đến nông nỗi như vậy, đáy lòng bị thương cũng không nhỏ.

Tinh khí thần cả người đều không tốt.

Hơn nữa, lại có địch ý một cách khó hiểu với Trịnh Giai Nguyệt.

“Đi, đi ra ngoài!”

Nhìn thấy Quý Dương và Trịnh Giai Nguyệt, cả người lập tức bùng nổ, la to, như người điên vậy.

“Mẹ bị làm sao vậy?” Quý Dương cũng không giận, đỡ Trịnh Giai Nguyệt, quan tâm nhìn về phía Doãn Dung, lại nhìn sang cha Quý. “Ba, đây là…”

“Cút, cút đi, đi ra ngoài!” Doãn Dung lại hét to một tiếng, mặt mũi dữ tợn, vô cùng kích động, khóe miệng còn chảy nước miếng.

Cha Quý nhìn bà ta, mấy ngày này cũng hết kiên nhẫn, hơn nữa đối phương người không ra người, quỷ không ra quỷ, rất phiền lòng, quát lớn: “Làm gì thế? Không an ổn dưỡng bệnh, gào cái gì? Muốn đi bệnh viện tâm thần sao?”

Doãn Dung vớ lấy đồ trên đầu giường, còn ném về phía Trịnh Giai Nguyệt, sợ là muốn mượn lý do bị điên để phát tiết oán hận.

Trịnh Giai Nguyệt ngơ ngẩn, theo bản năng xoay người đi, Quý Dương trực tiếp duỗi tay chặn lại, thứ đang bay tới đổi hướng.

Một tiếng “loảng xoảng”, nó đập vào trán cha Quý, ông ta nhảy dựng lên, sắc mặt xanh mét. “Bà điên! Bà chán sống rồi sao?”

Doãn Dung vẫn tức giận vô cùng.

Hiện giờ bà ta trọc đầu, sắc mặt trắng bệch, cả người như già đi mười mấy tuổi, bà ta còn không muốn nhìn mặt mình, chỉ muốn làm Trịnh Giai Nguyệt đền mạng.

“Ba, mẹ không phải cố ý, mẹ mới tỉnh lại không lâu…”

Quý Vĩ còn chưa nói xong, cha Quý đã cắn răng, cả giận nói: “Vậy thì chữa, mời bệnh viện tâm thần tới chữa!”

Doãn Dung lập tức không dám động, trong mắt vẫn đầy hận ý.

“Giai Nguyệt bị dọa, chúng con đi về trước, mẹ nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt.” Quý Dương che chở Trịnh Giai Nguyệt, nhìn về phía Doãn Dung trên giường bệnh. “Lần này tuy là ngoài ý muốn, nhưng cũng không phải vết thương nhẹ, vẫn phải cẩn thận, như vậy mới có thể sớm khỏe lại về nhà.”

Hắn còn nhấn mạnh ngoài ý muốn.

Vừa dứt lời, máu Doãn Dung dồn lên não, tức giận đến phát run, mồm miệng không rõ còn nổi điên, làm cha Quý tức giận bỏ đi.

Ngoài bệnh viện.

“Có phải mẹ bị kinh hách quá lớn hay không?” Trịnh Giai Nguyệt nhẹ giọng tiếp tục nói. “Em cảm thấy trạng thái tinh thần của bà càng ngày càng không tốt.”

“Hẳn là đi.” Quý Dương có lệ.

“Quá không cẩn thận, hạt bi rơi lại dẫm phải, vận khí thật sự không tốt, cũng là rất xui xẻo.” Trịnh Giai Nguyệt cảm thấy đối phương có chút xứng đáng.

“Đừng để ý nhiều như vậy, ngày sinh dự tính của em sắp tới, để ý thân thể mình trước mới là quan trọng nhất.” Quý Dương nói.

Đâu chỉ không tốt, Doãn Dung hiện tại chính là dạng ma quỷ, chỉ chưa điên thôi. Vì không để cảnh sát miệt mài theo đuổi, nói quên cầm hạt châu mình mua trở về chuẩn bị làm trang sức, xuống dưới lầu lấy, bị rớt nên đi nhặt, ai biết dẫm phải, sau đó ngã xuống.

Lý do này còn có vẻ hợp lý, nhưng nghe lên có hơi ngu ngốc.

Trịnh Giai Nguyệt nhìn bụng mình, dạo này nhóc con bên trong càng ngày càng hoạt bát, lại đá cô một chút, cô đau đến nhíu mày, sờ sờ bụng. “Vội vã muốn ra như vậy sao?”

Quý Dương ôm lấy cô cười. “Là không nỡ tiếp tục lăn lộn mẹ.”