Chương 14: Thế giới 1

Trong phòng bệnh.

Lúc Doãn Dung thanh tỉnh lại bắt đầu khóc lớn, nhìn cái đầu trụi lủi của mình, còn có một vết sẹo thật lớn, chân cũng ngã gãy, đau đớn làm thời gian trôi vô cùng chậm, nằm trên giường sống không bằng chết.

“Mẹ, việc này mẹ rốt cuộc làm sao bây giờ, không phải con đều làm theo mẹ nói sao? Ném hạt châu trên cầu thang, dẫn Trịnh Giai Nguyệt xuống, chuyện sẽ thành, mẹ còn tự mình đi xuống làm gì?” Quý Vĩ nhìn Doãn Dung, nhịn không được lên tiếng oán trách.

Một lần cơ hội êm đẹp, mất cả chì lẫn chài.

“Mẹ cho rằng nó đã té xuống, muốn đi nhặt hạt châu, bằng không bị cảnh sát điều tra ra thì sao?” Doãn Dung cắn răng nói. “Mẹ thấy phía dưới không có tiếng động, cho rằng nó chết ngất rồi, Quý Dương lại say, nhặt xong hạt châu là có thể để nó hôn mê đến hừng đông, ai biết sẽ như vậy!”

Người bị ngã biến thành bà ta, đây là sự thật đến bây giờ bà ta vẫn không thể tiếp thu.

“Hiện tại cô ta đã đến ngày sinh dự tính, Quý Dương một tấc cũng không rời, lúc sau căn bản không ra tay được.” Quý Vĩ nhớ tới lại bực bội.

Ngày ấy Trịnh Giai Nguyệt nhất định không đi ra ngoài, không phải nói để ý Quý Dương nhất sao? Còn sợ chết tránh trong phòng, nếu không ngã xuống đi một thi hai mệnh chính là cô!

Hai mẹ con đều cảm thấy, Trịnh Giai Nguyệt không ngã xuống chính là cô sai, cô nên ngã xuống! Đứa nhỏ nên vì ngã mà sảy, cùng chết lại càng tốt, bớt việc.

“Một khi đã như vậy, vậy cho Ninh Văn xuất hiện, làm nó không thể bình an sinh ra.” Đáy mắt Doãn Dung nổi lên hận ý thực cốt, tràn đầy sát khí. “Tức giận làm nó khó sinh cũng là chuyện tốt.”

Phụ nữ sinh con đều là đi qua quỷ môn quan một chuyến, nếu là lại xảy ra chuyện gì, mục đích cũng có thể đạt tới.

Quý Vĩ vừa nghe, cảm thấy là biện pháp tốt, hai người liếc nhau, đạt thành nhận thức chung.

Doãn Dung đã như vậy, Trịnh Giai Nguyệt cũng đừng nghĩ thoải mái!

*

Cuộc sống của Ninh Văn miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, sinh đứa con trai, Quý Vĩ chuyên môn thuê người tới chăm sóc, lúc ở cữ đến trung tâm ở cữ.

Kẻ có tiền sinh hoạt thật tốt, là trước đây cô ta căn bản không thể tưởng tượng.

Vừa nghe nói phải mang theo đứa nhỏ đi kí©h thí©ɧ Trịnh Giai Nguyệt, theo bản năng cô ta cự tuyệt, kế hoạch vốn không phải chậm rãi xuất hiện trước mặt Quý Dương sao?

Người đàn ông ôn nhu lại tự phụ kia, cô ta còn muốn để lại ấn tượng tốt, chậm rãi xâm nhập cuộc sống của hắn, hoàn toàn chiếm cứ tim hắn, tuy cô ta sinh là con của Quý Vĩ, về sau cũng phải kết hôn với Quý Vĩ, nhưng cũng không gây trở ngại cô ta thưởng thức Quý Dương.

Ai kêu hắn là chồng Trịnh Giai Nguyệt chứ?

Nhưng nếu không đi, nếu Trịnh Giai Nguyệt thành công sinh con, nếu còn là con trai, con cô ta sẽ không thể cạnh tranh.

Sau khi cân nhắc, cô ta quyết định đi.

*

Hai ngày sau.

Trịnh Giai Nguyệt đã gần đến ngày sinh dự tính, vào bệnh viện nhân dân đệ nhất thành phố trước, nói thật, cô vẫn rất khẩn trương, nghe nói sinh con rất đau.

Một loại khẩn trương lại mang theo chờ mong.

Mang thai mười tháng, loại cảm giác mẫu tử liền tâm chỉ có chính cô hiểu, thật sự có thể cảm nhận được đứa trẻ động, cảm tình cũng từng chút gia tăng.

Đây là con của cô và Quý Dương, mỗi lần nghĩ tâm đều trở nên mềm mại.

“Thái thái, hay là cô ngủ một chút đi? Một chút nữa tiên sinh mới trở về.” Hộ sinh nói với cô.

Hộ sinh là Quý Dương tìm tới hộ sinh hàng đầu, kinh nghiệm vô cùng phong phú.

“Không có việc gì, tôi chờ anh ấy.” Trịnh Giai Nguyệt cười cười.

Cô vừa thèm ăn, đột nhiên muốn ăn hạt dẻ, Quý Dương đi mua cho cô, thuận tiện còn phải mua xoài cho cô.

Người già đều nói chua nam cay nữ, cô rất thích ăn thanh mai, trước đây cảm thấy chua vô cùng, hiện tại lại cảm thấy chua ngọt chua ngọt lại giòn, phỏng chừng thật là cô con gái ngoan ngoãn (chỗ này mình thấy sai sai, nhưng nguyên tác vậy nên mình vẫn giữ nguyên).

“Vậy để tôi đi lấy cho cô chén nước.” Hộ sinh nói rồi đứng dậy đi lấy nước.

Lúc này, cửa mở ra, Trịnh Giai Nguyệt ngẩng đầu nhìn, lại không phải Quý Dương mà cô chờ mong nhìn đến, mà là một vị khách không mời mà đến.

Ninh Văn tay ôm một đứa trẻ con, đi đến, nói. “Nghe nói cô sắp sinh, cho nên tôi lại đây nhìn một cái.”

Trịnh Giai Nguyệt không nói chuyện, đáy mắt cũng không kiên nhẫn.

Sao người này lại như âm hồn không tan vậy?

A Dương nhà cô đã nói, đừng để ý người này.

Mặc dù Trịnh Giai Nguyệt không thèm nhìn, Ninh Văn cũng tự đi vào, ngồi bên mép giường, mở miệng nói. “Vốn dĩ ngày sinh dự tính của hai chúng ta không sai biệt lắm, nhưng con tôi sinh non.”

Nói rồi, cô đưa đứa bé trong lòng ngực về phía Trịnh Giai Nguyệt, cười. “Dương Dương, đây là dì Giai Nguyệt.”

Tuy Trịnh Giai Nguyệt không có tuy hảo cảm gì với Ninh Văn, nhưng nghĩ đến con mình cũng sắp sinh ra, cũng không khó chịu với đứa nhỏ này.

Đứa nhỏ kia nhìn về phía Trịnh Giai Nguyệt, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cô, tay nhỏ duỗi lên, bỏ vào trong miệng.

“Lại ăn tay, dơ muốn chết!” Ninh Văn mắng nhẹ, duỗi tay lôi tay em bé ra.

“Thái thái, uống nước.” Hộ sinh đi tới, nhìn về phía Ninh Văn nhíu mày. “Trẻ con còn nhỏ như vậy, vừa rồi cô dùng sức hơi lớn một ít.”

Nghe vậy, Ninh Văn không vui. “Tôi rất nhẹ đấy, cô đi ra ngoài đi, tôi có chút lời muốn nói với Giai Nguyệt.”

“Xin lỗi, tiên sinh phân phó tôi không thể rời khỏi thái thái nửa bước, tiểu thư có gì có thể nói thẳng, không cần để ý đến tôi.” Hộ sinh trực tiếp cự tuyệt.

“Giai Nguyệt, lời tôi sắp nói chính là rất tư mật, cô xác định muốn để cô ta ở đây sao?” Ninh Văn trở nên nghiêm túc. “Cô không tò mò vì sao tôi đột nhiên mang thai, sau đó vẫn luôn không xuất hiện sao?”

Trịnh Giai Nguyệt tò mò chứ.

Ninh Văn vẫn luôn không có bạn trai, sau khi mang thai cũng chưa từng thấy cha đứa nhỏ, hiện tại nhìn xem, đối phương ăn mặc không tệ, nói vậy cuộc sống cũng là dễ chịu.

Nhưng thì liên quan gì đến cô? Tò mò khó hiểu cũng không nghĩa là cô muốn biết.

“Cha đứa nhỏ không ở với tôi, nói đúng ra, anh ấy cũng không bỏ người khác mà ở bên tôi.” Ninh Văn tiếp tục nói, đứa nhỏ trong lòng ngực lại khóc lên, cô ta trực tiếp đứng dậy nhét đứa nhỏ vào lòng hộ sinh, ra lệnh. “Cô mang nó ra ngoài dỗ đi, tôi trò chuyện với thái thái nhà cô.”

“Việc này tôi có thể giúp, nhưng tôi không thể đi ra ngoài.” Đứa nhỏ trong lòng ngực đang khóc nỉ non, hộ sinh lại mặt vô biểu tình nói.

Ninh Văn cắn răng, ánh mắt dừng trên người Trịnh Giai Nguyệt, hy vọng cô nói một câu, mau đuổi bà chị hộ sinh phiền phức này đi.

Trịnh Giai Nguyệt thu mắt, ở trong ánh mắt chờ mong của cô ta mà lên tiếng. “Có chuyện thì nói đi, hộ sinh cũng là A Dương kêu ở lại đây chăm sóc tôi, hơn nữa không có gì không thể nghe.”

Cô cũng không biết Ninh Văn lại đang muốn gây chuyện gì.

Ninh Văn thấy cô không muốn, đáy lòng cũng tức giận, nói thẳng. “Nếu cô kêu tôi nói, vậy thì tôi nói, cũng không phải tự tôi muốn nói trước mặt người khác.”

“Ừ.” Trịnh Giai Nguyệt nhàn nhạt lên tiếng.

Hộ sinh thấy thế, ôm đứa nhỏ ra ban công, nhẹ giọng dỗ dành. Chuyện của chủ thuê, bà sẽ không tham dự, nhưng chăm sóc Trịnh Giai Nguyệt là trách nhiệm của bà, không thể có sai lầm.

Trong phòng, Ninh Văn nhìn chằm chằm Trịnh Giai Nguyệt, đỏ mắt, ẩn nhẫn mở miệng. “Tôi vốn dĩ cũng không muốn tới tìm cô, tôi biết cô cũng không muốn nhìn thấy tôi, nhưng tôi không liên hệ được với Quý Dương, tôi chỉ có thể tới tìm cô.”

Trịnh Giai Nguyệt nhíu mày. “Liên quan gì tới anh ấy?”

“Tên con tôi là Dương Dương, dương trong ánh mặt trời, tôi hy vọng cả đời nó có thể rộng rãi như ánh mặt trời, có thể được tán thành, ánh mặt trời có thể chiếu rọi cuộc đời nó, không cầu cho nó một gia đình, nhưng tôi hy vọng nó có thể có được tình yêu của cha mẹ.” Ninh Văn gằn từng chữ một, nhìn chằm chằm Trịnh Giai Nguyệt, rõ ràng nói.

“Cho nên?” Trịnh Giai Nguyệt nhướng mày. “Liên quan gì tới tôi?”

Nhìn biểu tình đối phương thuần túy nghi hoặc, Ninh Văn quả thực muốn phun ra một búng máu, chẳng lẽ người này không nghe ra cái gì sao?

Trịnh Giai Nguyệt nhìn cô ta, tựa hồ không rõ cô ta đang nói cái gì, Ninh Văn nghẹn, trực tiếp nói. “Có phải cô đàn giả ngu hay không? Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Cô ta ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng sao? Trịnh Giai Nguyệt giả ngây giả dại sao?

Trịnh Giai Nguyệt vừa nghe, cả khuôn mặt đều trầm xuống, sau khi cô mang thai đều thường xuyên bị cha mẹ Trịnh cười nhạo nói đầu óc ngốc đi, vừa nói đến cái này cô lập tức xù lông. “Cửa ở kia, không tiễn!”

Ninh Văn thầm cười lạnh, quả nhiên là làm bộ, cô ta dứt khoát nói. “Nếu cô cũng biết, tôi sẽ nói thẳng, Dương Dương cũng là con của Quý Dương, tôi biết điều kiện gia đình của tôi không tốt bằng cô, không thắng được cô, tôi cũng không muốn tới phá hư hôn nhân của hai người, xâm nhập cuộc sống của của cô mà cướp anh ấy đi, nhưng tôi hy vọng Quý Dương có thể thừa nhận đứa nhỏ này, tự tôi sẽ nuôi nấng nó, chỉ hy vọng Quý Dương có thể cho nó tình yêu của cha.”

Trịnh Giai Nguyệt như nghe được chuyện cười. “Ninh Văn, nơi này không phải bệnh viện tâm thần, không phải mỗi người đều không biết xấu hổ như cô.”

Mặt Ninh Văn xanh trắng, trầm mặt. “Không tin cô đi hỏi Quý Dương, trong bữa tiệc sinh nhật của cô ngày đó, anh ấy nói đi nghỉ ngơi, tôi cũng không xuất hiện nữa, vốn dĩ tôi không muốn nói, nhưng cô đừng vũ nhục con tôi! Nó là trong sạch.”

Còn trong sạch cơ đấy.

Trịnh Giai Nguyệt đột nhiên cười khẽ một cái. “Tôi cảm thấy cô hơi bị vọng tưởng, cha đứa nhỏ là ai cũng nên điều tra cho rõ đi.”

Trước khi tới Ninh Văn đã tưởng tượng phản ứng của Trịnh Giai Nguyệt, hoặc là cuồng loạn, hoặc là cãi cọ đến cùng với cô ta, hiện tại nụ cười không thể hiểu được này là chuyện như thế nào?

Cười đến đáy lòng cô ta rất không thích hợp, nói chuyện cũng không có khí thế vừa rồi. “Cô không tin sao?”

“A...” Trịnh Giai Nguyệt vuốt bụng, đột nhiên bị đá mạnh một chút, cô cau mày, nhẹ trách mắng. “Nghe lời, cẩn thận ba ba trở về đánh mông con!”

Vừa nói chuyện, đứa nhỏ nghịch ngợm trong lòng lại bất động, vô cùng có tác dụng.

“Tôi không nói dối, tôi dám làm xét nghiệm ADN!” Ninh Văn cất cao giọng, dù sao Quý Vĩ sẽ sắp xếp.

“Chị Mai, lấy cho tôi chút điểm tâm, thuận tiện mời Ninh tiểu thư đi ra ngoài.” Trịnh Giai Nguyệt nhẹ giọng mở miệng nói với hộ sinh.

Hộ sinh nhanh chóng đi vào, đưa đứa nhỏ cho Ninh Văn, lời nói không dung cự tuyệt. “Tiểu thư, mời.”

Ninh Văn nghẹn cơn giận, căm giận đứng dậy, ném xuống lời nói tàn nhẫn. “Trịnh Giai Nguyệt, cô không cần lừa mình dối người!”

Cô ta không tin đối phương không hề hoài nghi! Nhất định là không muốn tin tưởng!

Trịnh Giai Nguyệt cúi đầu, không thèm nhìn cô ta, chỉ làm như không nghe thấy.

Giây lát sau.

Quý Dương xách theo hạt dẻ và xoài trở về.

Bà mẹ bỉm sữa dựa vào đầu giường, trề môi, hừ lạnh một tiếng. “Vừa rồi Ninh Văn lại tới nữa, còn mang theo con riêng của anh tới bức vua thoái vị, anh thật quá đáng, còn giả ý nói nghỉ ngơi trong tiệc sinh nhật của em, thực tế là đi làm chuyện cẩu thả!”

Quý Dương ngồi xuống, nghe cô nói mà mặt vô biểu tình, nhét một hạt dẻ đã bóc vỏ vào miệng Trịnh Giai Nguyệt. “Không thích đứa nhỏ này cũng đừng nói là con riêng, đừng tự hạ mình như vậy, còn nữa, ngày đó không làm, nó không phải có từ ngày đó.”

Miệng nhỏ Trịnh Giai Nguyệt bị nhét đến tràn đầy, duỗi tay đánh hắn một cái, mơ hồ không rõ nói. “Em không phải nói em, em nói chính là Ninh Văn, Ninh Văn!”

Quý Dương hỏi lại. “Ngày đó anh có nghỉ ngơi hay không không biết sao?”

Trịnh Giai Nguyệt không đáp, mặt hơi đỏ, phồng má như con hamster nhỏ, Quý Dương lại nhét một viên hạt dẻ vào. “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, không phải nói không cần để ý cô ta sao?”

“Không để ý.” Trịnh Giai Nguyệt há mồm cắn. “Nhưng cô ta thật đáng ghét, cô ta làm bẩn anh!”

Ngày đó Quý Dương cũng không nghỉ ngơi, vốn dĩ người đã nằm xuống, cô không yên tâm đi lên nhìn, kết quả cực kỳ đau lòng hắn, cũng rất nhớ, đi lên trộm ôm, lại đánh thức hắn, rồi câu đến hắn nhiệt hỏa đốt người, chỉ có thể đi tắm, phòng cô có quần áo của hắn, cho nên đến phòng cô, tắm hết một giờ mới ra.

Ninh Văn đang nói nói mớ sao?

“Ài.” Quý Dương rảnh một bàn tay, móc điện thoại ra, mở ra mấy tấm ảnh.

Trịnh Giai Nguyệt thò lại gần, sau khi nhìn rõ đồng tử đột nhiên mở lớn, nhìn càng gần, tam quan của cô vốn được bảo vệ tương đối tốt sắp không được rồi.

Nhìn xong còn muốn kéo xuống xem.

Vừa đυ.ng tới, Quý Dương đã cất điện thoại đi, cô còn muốn tranh. “Còn chưa xem xong đâu, phía sau còn nữa mà.”

“Không sợ ác mộng sao? Ngủ đi.” Quý Dương lui ra ngoài, cất điện thoại đi.

“Từ đâu ra?” Cô bắt đầu truy vẫn.

Quá bùng nổ đi?

Không đúng.

Là ghê tởm.

Cha Quý lại làm chuyện như vậy trong tiệc sinh nhật của cô, ông ta còn lớn hơn Ninh Văn hai mươi mấy tuổi, Ninh Văn cũng quá…

“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Loại chuyện này em không cần biết.” Quý Dương ngậm miệng không nói.

“Cần biết cần biết, nói cho em đi.” Cô dán sát vào hắn, nũng nịu nâng tay lên, khuôn mặt nhỏ dán sát vào hắn.

Trước đó hộ sinh ở trong phòng nghe được đối thoại của hai người, cho rằng Quý Dương nɠɵạı ŧìиɧ, cho nên lúc đối phương trở về, bà vội vã đi ra ngoài, để lại không gian cho hai vợ chồng, không nghĩ tới lúc trở về, hai người lại thân mật, Trịnh Giai Nguyệt còn câu lấy cổ Quý Dương làm nũng, bà đã một đống tuổi, xấu hổ lại phải chạy vội ra ngoài.