Chương 19: Con trốn đi xem 1 trận bóng rổ

Cô cuống quít kéo dây an toàn thắt lại, Lúc này Lâm Đào mới xoay người khởi động xe, thấy không có gì khác thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng dọc theo đường đi vẫn có chút sợ hãi, không ngừng tìm kiếm đề tài nói chuyện với Lâm Đào, muốn thăm dò một chút xem anh rốt cuộc có biết hay không, nhưng Lâm Đào tựa như đối với đề tài cô nói cũng không có hứng thú gì, chỉ dùng một tiếng “Ừ” để đáp lại cô, cô chỉ có thể tự mình cười một cách ngượng ngùng.

Sau khi đến bãi đỗ xe, xe dừng lại, Lâm Tinh Nhược mở cửa xe muốn xuống xe thì phát hiện cửa xe bị khóa, da đầu cô nhất thời tê dại, một dự cảm không tốt tự nhiên sinh ra, quay đầu lại phát hiện Lâm Đào vẫn ngồi đó, trong sự im lặng chết chóc trong xe, cô cảm giác người ba luôn dịu dàng giờ phút này giống như hóa thân thành sói xám. Lâm Tinh Nhược ngầm hiểu, vì sao các cầu thủ lại sợ anh như vậy, thì ra bộ dạng anh nghiêm túc như vậy, thoạt nhìn đáng sợ gấp ngàn vạn lần so với chủ nhiệm lớp.

Cô thấp thỏm bất an nói: “Ba ơi, sao vậy, làm sao vậy ạ?”

Lâm Đào không chút hoang mang sờ sờ cằm, chậm rãi nói: “Vừa rồi giáo viên chủ nhiệm của con gọi điện thoại cho ba, nói chiều nay con trốn tiết tự học bị giáo viên chủ nhiệm lớp bắt được, bị xử phạt thông báo phê bình trước toàn trường. Ba hỏi cô giáo con trốn học làm gì và cô giáo của con nói: ‘Anh tự mình hỏi con gái của anh xem em ấy đã làm những gì.’”

Anh quay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô. Lâm Tinh Nhược trong nháy mắt cảm thấy ánh mắt sắc bén kia giống như hai tia chớp xẹt qua, trong nháy mắt đánh cô thành tro tàn, nghe anh tiếp tục nói: “Lâm Tinh Nhược, vậy con nói cho ba nghe, con làm gì vậy?”

Lâm Đào từ trước đến nay chỉ gọi cô bằng biệt danh, khi còn bé, mỗi lần Lâm Đào gọi tên cô, điều đó có nghĩa là lúc đó cô phạm sai lầm. Lâu lắm rồi mới thấy anh nghiêm mặt gọi tên cô, cô vẫn sợ hãi như khi còn bé.

Tay phải anh đặt trên vô lăng gõ từng cái một, Lâm Tinh Nhược cảm giác đó là đếm ngược suy nghĩ của cô, anh đang chờ cô tạo ra một lời giải thích hợp lý. Nếu đối mặt với chủ nhiệm, có lẽ cô có thể vận dụng đầu óc của mình để bịa ra một lý do, nhưng đối mặt với Lâm Đào như vậy, đầu óc cô trống rỗng, giờ phút này chỉ sợ ngay cả họ của mình là gì cô cũng quên. Cô có thể nói gì? Chỉ có thể nói sự thật...

“Sao lại không nói lời nào, ba chờ câu trả lời của con, sao?”

Cô cắn môi, khuôn mặt đỏ căng thẳng lan đến cổ: “Ba, con… con trốn đi xem một trận đấu bóng rổ”.

“Tại sao phải trốn học để xem một trận đấu bóng rổ?” Vừa rồi ở cổng trường nhìn thấy cô và nam sinh kia sóng vai đi cùng nhau, trong lòng Lâm Đào không hiểu vì sao lại không thoải mái, bây giờ biết cô trốn học đi xem trận bóng rổ, anh liền liên tưởng đến có phải là cô vì nam sinh kia mà trốn học hay không? Nghĩ như vậy trong lòng anh càng không thoải mái, anh chơi bóng rổ nhưng con gái lại còn muốn trốn học đi xem nam sinh khác chơi bóng rổ, huống hồ cô đi xem nam sinh kia chơi bóng rổ nhất định không chơi giỏi bằng anh. Anh lại không có lý do gì mà nói thêm một câu “Trong đám nam sinh chơi bóng rổ có người con thích không?”