Chương 20:

Tâm tư dường như bị chọc trúng, cô cuống quít lắc đầu phủ định, “Không có không có! Con chỉ cảm thấy dường như con đã không xem thi đấu trực tiếp của trận bóng trong nhiều năm, nên con muốn đi xem.”

Lâm Đào nhất thời lỡ lời, đứa nhỏ lúc trước tuổi còn nhỏ, lúc thi đấu chưa từng dẫn cô đi xem qua, chờ sau khi cô lớn lên một chút, Lâm Đào cũng từng lặng lẽ sắp xếp cô vào khán phòng để cô xem mình thi đấu, nhưng mấy năm nay Lâm Đào làm huấn luyện viên không thi đấu, hơn nữa Lâm Tinh Nhược học trung học nên còn có gánh nặng bài vở, ngay cả căn cứ của anh cô cũng rất ít khi đến.

“Con muốn xem trận bóng rổ có thể nói với ba, ba có thể đưa con đi xem trận đấu chuyên nghiệp hơn...” Anh không còn nghiêm mặt nữa, thần sắc cũng dịu đi mấy phần.

“Vậy lại không giống ...” Cô cúi đầu nhỏ giọng nói thầm.

“Con nói gì?”

“Không, không có gì... Ba, ba có đưa con đi xem trận đấu mà ba làm huấn luyện viên không ạ?” Cô nhìn anh một cách đầy chờ mong, tuy rằng không nhìn thấy anh mặc áo đấu, nhưng có thể nhìn thấy anh làm huấn luyện viên trận đấu cũng tốt.

Anh xoa nhẹ mái tóc cô, gật đầu đồng ý, lại nói nặng lời, “Ba sẽ dẫn con đi, cho nên, Đóa Đóa, ngoan ngoãn nghe lời, không trốn học nữa được không? Con có bất kỳ ý muốn gì có thể nói với ba, miễn nó là hợp lý, ba có thể đáp ứng cho con, sẽ cố gắng để đáp ứng mong muốn của cô.” Gần đây anh càng ngày càng cảm thấy đứa bé này đã lớn, nên có một loại lực bất tòng tâm trong việc kỷ luật con cái.

Thấy thái độ của Lâm Đào hòa hoãn, Lâm Tinh Nhược ngoan ngoãn gật đầu, giơ ba ngón tay lên thề: “Ba ba, con cam đoan sẽ không bao giờ trốn học nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Lâm Đào bị cô chọc cười, mở khóa cửa xe.

Hai người đi vào thang máy, khi Lâm Tinh Nhược ấn số tầng, Lâm Đào phát hiện phần đầu ngón trỏ của cô có một vết sẹo rất nhỏ, xung quanh còn hơi sưng đỏ, vết thương vô cùng rõ ràng trên làn da trắng nõn mịn màng của cô. Anh nắm lấy tay cô đang muốn cẩn thận kiểm tra, Lâm Tinh Nhược lại cuống quýt rút tay về, giấu tay ở phía sau, có chút chột dạ nói: “Không cẩn thận đυ.ng phải, không sao...”

Lâm Đào thấy cô không muốn cho mình xem cho nên cũng không tìm hiểu kỹ, nhắc nhở cô sau này chú ý một chút, bàn tay trắng nõn như vậy để lại vết sẹo cũng không tốt.