Chương 21:

Mùa giải mới đã chính thức bắt đầu, giải đấu lần này vẫn áp dụng theo thể thức sân nhà, sân khách. Hai ngày nữa, đội bóng Giang Lam sẽ có trận thi đấu đầu tiên tại sân vận động Giang An.

Thông thường, trong một mùa giải, đội tuyển Giang Lam sẽ tham gia hơn ba mươi trận thi đấu, mỗi trận lại cách nhau hai đến ba ngày. Vì vậy mà trong vài tháng tới, Lâm Đào sẽ cùng các cầu thủ trong đội bóng bay tới bay lui đến các khu vực tổ chức giải.

Trước đó một ngày, đội bóng rổ Giang Lam đã tung ra những bức ảnh poster cho mùa giải mới, hướng đến chức vô địch. Trong bức ảnh tập thể, Lâm Đào mặc một chiếc áo phông màu đen dành cho huấn luyện viên, ngồi thẳng ở vị trí chính giữa, hai tay đặt trên đầu gối, dáng vẻ vững vàng và trưởng thành của một vị huấn luyện viên trưởng với một hàng cầu thủ đứng sau lưng. Cầu thủ trẻ Trầm Sĩ Dương đứng ngoài cùng bên tay phải đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, cậu ta mới gia nhập đội bóng được hai năm gần đây nên Lâm Tinh Nhược không có ấn tượng gì đặc biệt đối với người này.

Lâm Tinh Nhược tiếp tục lướt xuống và nhấp vào bức ảnh chụp riêng của huấn luyện viên trưởng, trong ảnh, Lâm Đào đang đứng khoanh tay. Bờ vai rộng lớn, có thể nhìn thấy phần cánh tay để lộ ra những đường cơ bắp rắn chắc, xương hàm dưới sắc cạnh kéo dài xuống chiếc cổ hoàn hảo, yết hầu nhô lên đầy vẻ nam tính, đôi mắt đen điềm tĩnh nhìn thẳng vào máy ảnh, lộ ra sự kiên định và trầm ổn.

Trở lại giải đấu sau 5 tháng luyện tập, Lâm Tinh Nhược có phần mong chờ, nhưng khi nghĩ đến việc Lâm Đào lại bắt đầu bận rộn, không có thời gian ở bên mình thì trong lòng cô lại có chút mâu thuẫn, không biết nên vui hay buồn.

Những ngày đầu thi đấu, đội bóng xuất sắc giành được chuỗi trận toàn thắng, mặc dù đối với bộ môn thi đấu thể thao, một vài trận thắng không thể nói lên được nhiều điều nhưng tinh thần của toàn đội đã được cải thiện lên rất nhiều, cộng với lợi thế sân nhà và sự cổ vũ nhiệt tình đến từ phía người hâm mộ, chiến thắng dường như trở nên dễ dàng hơn trong mỗi trận thi đấu.

Tiếp theo đó, Lâm Đào sẽ dẫn đội của mình đến khu vực thi đấu trên sân khách, đêm trước ngày khởi hành, anh đã đến để nói chuyện với Lâm Tinh Nhược: “Đóa Đóa, con ở nhà ngoan nhé, nếu có chuyện gì thì gọi cho ba bất cứ lúc nào, hơn nữa phải ngoan ngoãn đợi ba trở về.” Bởi vì “sự cố trốn học” của Lâm Tinh Nhược trước đó nên Lâm Đào vô cùng lo lắng về chuyến đi công tác lần này. Anh luôn sợ rằng sẽ có điều gì đó xảy ra với đứa nhỏ nhà mình, bởi những cô cậu trong độ tuổi dậy thì luôn có những suy nghĩ đặc biệt bốc đồng.

Lâm Tinh Nhược vâng lời gật đầu nói: “Ba, ba cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, ăn uống nghỉ ngơi nhiều một chút và nhất định không được hút thuốc.”

Lâm Đào dở khóc dở cười, tại sao anh lại cảm thấy mình mới giống như là một đứa trẻ vậy.