Chương 22:

Tối thứ sáu sau khi tan học, Lâm Tinh Nhược cùng Giang Tử Nhu và Tần Ninh đến một nhà hàng mang phong cách Châu Âu mới mở ở gần trường học để ăn tối. Vì hôm sau là ngày nghỉ cuối tuần cho nên sau khi ăn xong, ba người bọn họ còn cùng nhau đi dạo phố, vừa đi vừa nói đùa cười giỡn.

Bỗng nhiên phía trước xuất hiện một gương mặt quen thuộc, đó chẳng phải là “anh chàng số 9” trong suy nghĩ của Lâm Tinh Nhược sao? Anh ta và Giang Tử Nhu đang trong giai đoạn mập mờ, có vẻ như lại sắp có chuyện vui xảy ra rồi đây.

Tần Ninh và Lâm Tinh Nhược đều tỉnh ngộ, chẳng trách được vừa rồi lúc ăn cơm, Giang Tử Nhu cứ luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, hóa ra là đã hẹn trước với người ta rồi. Hai người vừa huýt sáo vừa đẩy đẩy Giang Tử Nhu vẫn còn đang xấu hổ đứng ở bên cạnh, Tần Ninh nói: “Đi đi, mau đi đi, người ta cũng đã đến đón rồi, còn xấu hổ gì nữa.”

Anh chàng áo số 9 có vẻ cũng rất thẹn thùng, anh ta ngại ngùng vẫy tay chào tạm biệt hai cô gái rồi mới cùng Giang Tử Nhu rời đi.

Lâm Tinh Nhược và Tần Ninh lại tiếp tục cùng nhau dạo phố, bỗng Tần Ninh đột nhiên quay sang hỏi cô: “Dạo này cậu và Chu Hãn thế nào rồi? Tớ thấy cậu ấy khá được đó.”

“À… Cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu.”

Ngày hôm đó, sau khi về nhà, Lâm Tinh Nhược liền phát hiện ra Chu Hãn đã kết bạn với tài khoản Wechat của mình, chắc chắn là Tần Ninh đã cho cậu ấy thông tin. Hai người bọn họ chủ động tìm một số chủ đề để nói chuyện, nhưng Lâm Tinh Nhược lại tỏ ra không được nhiệt tình cho lắm. Cuối cùng, Chu Hãn cũng tự cảm nhận được nên đã ngừng liên lạc với cô.

“Tinh Nhược, kể từ khi tớ quen cậu cho đến bây giờ, tớ luôn cảm thấy con người cậu có rất nhiều tâm sự nặng nề, dường như tớ chưa bao giờ thấy cậu thực sự vui vẻ cả. Giang Tử Nhu nói rằng cậu thích Chu Hãn, nhưng tớ lại thấy cậu không có một chút tình cảm nào với cậu ấy cả. Ngày hôm đó, câu đầu tiên mà cậu hỏi cậu ấy chính là “vì sao lại mặc áo số 7?” Người mà cậu thích hoàn toàn không phải Chu Hãn, ngược lại chính là chiếc áo số 7.” Vẻ mặt của Tần Ninh bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị.

Lâm Tinh Nhược có chút lo lắng, cô ấy đã biết chuyện gì sao?

Tần Ninh tiếp tục nghiêm túc nói: “Lâm Tinh Nhược, cậu mau tỉnh táo lại đi, chúng ta và Lâm Đào không phải là người cùng một thế giới, đó là sự chênh lệch rất lớn về tuổi tác, kiến thức, kinh nghiệm sống cũng như địa vị trong xã hội,… đó là những khoảng cách mà chúng ta không thể nào vượt qua được. Hơn nữa, hình như Lâm Đào cũng đã có bạn gái rồi, Tinh Nhược, cậu có thể coi anh ấy là một thần tượng, nhưng đừng bỏ ra quá nhiều tình cảm và theo đuổi một cách mù quáng, hơn nữa, cậu cũng có thể coi anh ấy là một hình mẫu lý tưởng để cố gắng và phấn đấu trở thành một người xuất sắc như vậy.” Tần Ninh ra sức thuyết phục, cố gắng giúp đỡ người bạn thoát ra khỏi hố sâu cạm bẫy đối với thần tượng của mình.

Lâm Tinh Nhược nhất thời có chút cảm động, cô không ngờ rằng Tần Ninh trước giờ vẫn luôn hồn nhiên tươi vui lại có thể đưa ra những lời khuyên thuyết phục như vậy, cô mỉm cười và nói: "Được rồi, tớ sẽ làm theo lời cậu nói. Tần Ninh, cảm ơn cậu.”

Hai người tách nhau ra ở ngã tư rồi ai có nhà người đó về. Lâm Tinh Nhược nghĩ ngợi rồi tự mỉa mai chính bản thân mình, tuổi tác và địa vị xã hội không phải là khoảng cách lớn nhất giữa hai người bọn họ, mà chính là quan hệ huyết thống, hơn nữa cô cũng đã lún sâu vào vũng bùn này rồi, làm sao mà một hai câu nói của Tần Ninh có thể kéo cô ra được đây?