Chương 4

Tôi mím môi sớm đã thành thói quen, đúng là không ăn được nho thì nói nho chua.

Tuy nhiên, người giàu nhất chịu không nổi sự ủy khuất này.

Ông ấy ngẩng đầu lên, ngay lập tức cười lạnh một tiếng.

“Đúng vậy, nếu không tìm lại được con gái mình thì 376 căn nhà kia của tôi ai sẽ thừa kế đây?”

Thế giới dường như trở nên yên lặng.

Chỉ có tiếng gió rít bên tai, cùng với tiếng khóc càng ngày càng to hơn của hoa khôi thôn.

Người cha giàu có nhìn tôi lấy lòng.

“Con gái, cùng cha trở về thành phố nhé.”

"Cha đã chuẩn bị cho con một căn phòng công chúa mà mọi cô bé đều thích."

"Không phải các cô bé đều yêu cái đẹp sao? Cha đã mua đủ loại mỹ phẩm nổi tiếng đem về nhà cho con. Chúng ta đều có cổ phần trong đó, con thích cái nào thì dùng cái đó, được không?"

Người cha giàu có cũng không nghiêm túc như trong tưởng tượng của tôi.

Ông ấy giống như chỉ thiếu điều nắm lấy cánh tay tôi cầu xin.

"Con gái à, về nhà nhé?"

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mọi người.

Tôi lắc đầu: “Không, cháu sắp thi đại học, hồ sơ học sinh của cháu là ở đây.”

Người cha giàu có rất giỏi đoán ý người khác, ông vỗ đùi ngay tại chỗ.

"Con gái bảo bối nhà ta thật là thông minh hiếu học!"

"Được rồi! Cha ở cùng con!"

Mọi người dường như đã tìm thấy trọng điểm nào đó.

Một đám đều cười nhạo thành tiếng.

Trên khuôn mặt hoa khôi thôn dần dần lộ ra một tia đắc ý.

"Chuyện này ông nói sai rồi, toàn thôn đều biết Thu Vũ ngốc muốn chết."

"Nguyệt Nguyệt mới là người học giỏi, còn con bé kia..."

Người trong thôn lắc đầu: "Thành tích đếm từ dưới đếm lên!"

"Đếm từ dưới?"

Người cha giàu nhất khϊếp sợ nhìn tôi liếc mắt một cái, ngay sau đó lại xua tay.

"Không sao đâu, cha sẽ lập tức mời một giáo viên nổi tiếng tới đây. Chúng ta sẽ học lớp của giáo viên huy chương vàng nhé!"

Tôi: ……

“Hiện giờ không cho phép học bổ túc bên ngoài.” Tôi nhắc nhở nói.

Người cha giàu có gãi gãi đầu.

“Cũng không sao, cha con đã tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, phụ đạo cho con thi tuyển sinh đại học thì dư sức!”

Dân làng hít một hơi khí lạnh.

Người cha đại gia khoe khoang sự giàu có mà không sợ bị mọi người ghét bỏ.

"Này, Tiểu Lưu, đặt mua một số tài liệu ôn tập và bài tập năm ba cấp ba gửi qua đây."

Cha tôi nói chuyện điện thoại quả thực trông rất giống một người giàu có.

Ngay khi ánh mắt của ông ấy chạm vào mắt tôi, ông ấy lập tức tươi cười.