Chương 9

Sau khi danh tính bị tiết lộ, cha cười khúc khích hai tiếng rồi xua tay.

"Đừng nói về tôi, hôm nay con gái tôi mới là nhân vật chính!"

Tôi lại bị đẩy đến trước camera.

Những bóng đèn flash sáng lên làm chói cả mắt.

Người dân trong thôn cũng sôi nổi chạy tới giành giật spotlight.

"Ây da, mấy người không biết đâu, đứa nhỏ Thu Vũ này mệnh cũng thật là khổ! Nhưng con bé còn nhỏ đã rất thông minh!"

Thành thật mà nói, vở kịch đã kết thúc rồi!

………

Việc tôi vừa được cha ruột tìm thấy bị lộ ra ngoài. Có lẽ do tôi là người đứng đầu kỳ thi tuyển sinh đại học và là con của người giàu có.

Tin tức vừa ra, lập tức trở thành hot search.

Cha nhìn điện thoại có chút buồn bã.

"Tiểu Từ, nếu như năm đó không phải cha không cẩn thận lạc mất con, cuộc sống của con bây giờ hẳn là..."

Hẳn là không biết nó sẽ tốt đến mức nào nữa.

Tôi mỉm cười vỗ vai người cha giàu có của mình: “Cha, cha nuôi cũng rất tốt với con. Bây giờ cha cũng đã tìm thấy con rồi, một nhà chúng ta đoàn tụ rồi không phải sao?”

Cha tôi nghe xong cúi đầu che mặt.

Bả vai của ông cũng bắt đầu run rẩy theo.

"Cha……"

Tôi nhất thời không biết nên làm gì.

Kể từ khi chúng tôi ở chung với nhau cho đến nay, cha tôi luôn khen ngợi và động viên tôi. Đây là lần đầu tiên cảm xúc của ông mất kiểm soát như vậy: "Hai cha con chúng ta đoàn tụ, nhưng mẹ của con..."

Mẹ tôi? Tôi có chút hoảng hốt: “Không phải mẹ đang đợi con ở nhà sao?”

Cha nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên nhìn tôi, giọng nói nghẹn ngào thêm mấy phần.

“Mẹ con tự trách mình đã để lạc mất con, cả ngày buồn bực không vui, cách đây ba năm bà ấy đã mất rồi.”

Cả người tôi lảo đảo gần như đứng không vững. Thảo nào dạo này cha không kể gì về mẹ.

Tuy rằng đối với bà, tôi không có ấn tượng gì nhưng tình cảm gia đình đã thấm sâu vào xương tủy thì không thể nào xóa bỏ được.

Hai cha con tôi cùng nhau khóc hết nửa ngày.

Một lúc lâu sau, cha tôi lau nước mắt cho tôi.

"Được rồi, không khóc nữa, nếu mẹ con nhìn thấy cha làm con gái bảo bối của bà khóc, trăm năm sau chắc bà ấy cũng không tha cho cha đâu."

Buổi tối khi đi ngủ, tôi trằn trọc không ngủ được.

Cha nuôi không có vợ nên đương nhiên tôi cũng không có mẹ.

Hôm nay nghe tin mẹ ruột cũng đã ra đi, trong lòng tôi loạn như cỏ dại mọc lên.

Thỉnh thoảng lại có hai tiếng thở dài phía bên kia truyền đến từ người cha giàu có của tôi.