Chương 1: Thư thông báo trúng tuyển

-------------------------------

Note:



Xã khủng: hội chứng sợ hãi xã giao, hội chứng sợ xã hội, ám ảnh sợ xã hội,vv... là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn lo âu. Người mắc có đặc điểm sợ hãi quá mức trong các tình huống giao tiếp thông thường. Biểu hiện thể chất thường thấy là tim đập nhanh, đỏ mặt, đổ mồ hôi, khó chịu ở dạ dày, buồn nôn. Người bệnh bộc lộ sự sợ hãi mãnh liệt và dai dẳng khi người khác nhìn mình hoặc bị phê bình, luôn sợ rằng hành vi của mình sẽ khiến bản thân rơi vào tình huống khó xử hoặc bị bẽ mặt. Một số tình huống xã hội mà người bệnh thường tránh né nhất: Nói chuyện trước đám đông, làm việc khi ai đó đang nhìn mình, nói chuyện trên điện thoại, gặp người lạ, hẹn hò, ăn ở nơi công cộng,...

Xã ngưu: hội chứng xã giao ngưu bức, ngôn ngữ mạng, đối lập với xã khủng, hình dung người ở phương diện giao tiếp, không hề khϊếp đảm, không sợ hãi, không sợ ánh mắt của người khác, không lo lắng bị người cười nhạo, có thể thành thạo giao lưu trò chuyện với bất cứ ai.

--------------------------------

“Lâm Dị, em có đang nghe không?” Giọng giáo viên chủ nhiệm nôn nóng từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Này… Này? Lâm Dị!”

Lâm Dị di con chuột, ánh mắt đóng đinh trên màn hình máy tính hiện giao diện lựa chọn nguyện vọng.

“Dạ, thưa cô, em đang nghe.” Lâm Dị vội đáp, rồi tiếp tục di con chuột, đồng tử theo con trỏ trượt xuống trên giao diện hơi rung động.

Thi đại học 450 điểm, ngay cả khoa chính quy tuyển đợt hai cũng không đủ điểm đỗ nên trường học có thể lựa chọn không nhiều.

Cậu chuyển trang, giáo viên chủ nhiệm cấp ba nghe được tiếng nhấn con chuột vang giòn thì quát: “Lâm Dị, em đang điền nguyện vọng đấy à!”



“Aa, vâng ạ.” Lâm Dị đang chuyên chú chọn trường thì giọng giáo viên chủ nhiệm nổi giận như muốn chấn vỡ điện thoại truyền đến, cậu vội kéo điện thoại ra xa chút.

“Thành tích của em không phải là tùy tiện chọn Thanh Hoa, Bắc Đại cũng được à! Dù lần này trượt điểm nghiêm trọng, học lại một năm là được! Em tuyệt đối đừng tự sa ngã!” Cô giáo chủ nhiệm hết lời khuyên bảo, rõ ràng có thể thi lại, cô thật sự không lỡ để Lâm Dị từ bỏ như vậy.

“Em đừng lo điểm không đủ, trường chúng ta có chương trình học lại, cô sẽ giúp em xin. Cô cũng sẽ tiếp tục dạy em, em có thể đến lớp của cô…”

Tay di con chuột ngừng một chút.

Không phải bị giáo viên chủ nhiệm nói động lòng, mà là ——

Tìm được rồi.

【 Đại học Công trình Phi tự nhiên 】

【 Các chuyên ngành đào tạo】

【 Điểm trúng tuyển: 444 điểm 】

【 Số lượng tuyển sinh: Không giới hạn 】

Lâm Dị cong môi như trút được gánh nặng, 444, thật đúng là con số không may mắn.

(*Trong văn hóa Trung, Hàn, Nhật, Việt,… số 4 là số không may mắn vì phát âm gần giống từ chết)

Cầm điện thoại lên, để điện thoại trò chuyện với cô giáo lâu nên khi lỗ tai chạm vào màn hình có cảm giác hơi lạnh. Cậu không nghe được cô giáo đang nói cái gì nhưng cảm nhận được cô lo lắng và quan tâm cho mình.

“Em cảm ơn cô ạ.” Lâm Dị nắm chặt điện thoại, chân thành nói lời cảm ơn: “Nhưng… Không cần đâu ạ, em đã nộp nguyện vọng rồi, em rất cảm ơn cô đã quan tâm em, chúc cô sự nghiệp thuận lợi vạn sự như ý.”



“Cách.” Tiếng nhấn con chuột vang nhỏ: Tuân theo điều chỉnh chuyên ngành.

Lại là một tiếng vang nhỏ: Nộp nguyện vọng 1 thành công.

Mà chỗ nguyện vọng 2, 3 thì rỗng tuếch.

(*Tuân theo điều chỉnh chuyên ngành: Sinh viên chấp nhận việc trường xét tuyển đủ chỉ tiêu của một số chuyên ngành thì những thí sinh còn lại sẽ được chuyển sang các chuyên ngành còn trống. )

Làm giáo viên chủ nhiệm của Lâm Dị ba năm liền, cô cũng biết tính tình của cậu học trò này, nói ít nhưng cứng đầu.

Cô biết nhiều lời vô ích, đành thở dài: “Em cứ chọn nguyện vọng vội như thế, dù không muốn học lại, thì ít ra cũng phải tìm cô, để cô tư vấn chọn trường và khoa cho cho em chứ.”



“Cảm ơn cô ạ.” Lâm Dị vẫn nói như vậy, không nói gì khác.

“Nộp đại học nào?”



“Đại học Công trình Phi tự nhiên ạ.”



“Hả? Còn có loại đại học này à?”



“Là đại học gà rừng.” Lâm Dị nhỏ giọng nói: “Cô chưa từng nghe là chuyện bình thường.”

(*Đại học gà rừng, đại học chui: những trường không được nhà nước cấp giấy phép vẫn tuyển sinh, giảng dạy rồi cấp những văn bằng không có giá trị pháp lý cho sinh viên )

Đầu bên kia điện thoại, cô giáo chủ nhiệm nhập vào thanh công cụ tìm kiếm trên máy tính dòng chữ ‘ Đại học Công trình Phi tự nhiên ’, rồi gõ phím Enter.

Lỗi ‘404’ not found.

-

Lâm Dị dựa vào cửa sổ, nhìn cành cây tươi tốt sát tầng nhà.

Xung quang có âm thanh vang vọng không dứt, mấy con chim sẻ bám trên dây điện hót ríu rít, tiếng còi ô tô inh ỏi, tiếng người nói chuyện trên đường nghe không rõ, đủ loại âm thanh hòa quyện thành không khí ồn ào náo nhiệt đặc trưng của ngày hè, các âm thanh này đều được thu vào MP4 trong tay Lâm Dị.

“Lâm Dị, có chuyển phát nhanh!”

Bác bảo vệ khu nhà cầm phong thư tín hơi mỏng, điên cuồng vẫy tay với Lâm Dị. Cậu đẩy cửa sổ ra cũng định vẫy tay nhưng cuối cùng chỉ đáp: “Cháu xuống ngay đây.”

Lúc cậu rời khỏi nhà, nhân tiện xách túi rác ra theo, một lúc sau chạy đến chỗ bảo vệ gác cổng.

Bác bảo vệ cười tươi hớn hở hỏi: “Là Thanh Hoa hay Bắc Đại?”



Lâm Dị không mở thư chuyển phát nhanh trước mặt bác bảo vệ, cũng không giải thích mình thi đại học không tốt, chỉ là mỉm cười nhẹ.

Bác bảo vệ hỏi cậu: “Khi nào thì bố mẹ cháu về làm rượu mừng?”



Lâm Dị nhéo chặt phong thư chuyển phát nhanh: “Cán bộ nói, từ chối tác phong mở tiệc chiêu đãi.”



Về đến nhà, bố mẹ còn đang xem TV.

Thấy Lâm Dị trở về, ánh mắt của họ từ TV chuyển lên người Lâm Dị, cụ thể là nhìn chằm chằm thư trong tay Lâm Dị.

Lâm Dị giơ thư lên, ánh mắt họ chuyển theo tay Lâm Dị, yết hầu phát ra tiếng ‘ ha ha ha ’.

“Biết bố mẹ quan tâm.”

Lâm Dị không giấu họ, ở trước mặt bố mẹ xé rách thư chuyển phát nhanh, kéo một sấp tài liệu ra.

Hấp dẫn ánh nhìn nhất là tờ thư thông báo trúng tuyển màu trắng đen.

Lâm Dị chỉnh giọng nói, đọc chữ trên giấy: “Bạn học Lâm Dị, vô cùng thương tiếc báo tin ——”

Bạn học Lâm Dị:

Vô cùng thương tiếc báo tin bạn bị trúng tuyển Đại học Công trình Phi tự nhiên!

Vì đảm bảo sinh mệnh an toàn, xin bạn hãy đọc đi đọc lại nội quy nhà trường thật nhiều lần, đến khi bạn có thể đọc thuộc làu làu mọi nội quy nhà trường mới thôi.

Nội quy nhà trường đã in ấn thành sách, vì
an toàn của bạn, người nhà và bạn bè, xin đừng cho bất kỳ ai mượn đọc nội quy nhà trường.



Cuối cùng, hừng đông ngày 29 tháng 8 năm 2022, mời bạn mang theo giấy trúng tuyển đến trường báo danh!

Tuyệt đối không được đến sớm, không được đến muôn, càng không được không đến!


-

Nghỉ hè đối với phần lớn học sinh là giây lát lướt qua.

Trước mấy ngày đi báo danh đại học, Lâm Dị đã thu thập hành lý xong xuôi, trước khi rời nhà, Lâm Dị lại kiểm tra điện nước cửa trong nhà một lần, xác định điện nước cửa trong nhà đều đã khóa kín.

Chắc chắn không có gì sai xót xong, Lâm Dị nhìn bố mẹ ngồi trên ghế sô pha: “Bố mẹ, con đi đây.”

TV không mở chiếu ra ảnh ngược hai khuôn mặt không biểu cảm của bố mẹ, chỉ có tròng mắt theo Lâm Dị rời đi vẫn luôn kéo đến khóe mắt.

“Cạch ——“

Cửa nhà bị Lâm Dị đóng lại, ngay sau đó là tiếng cậu dùng chìa khóa, khóa cửa từ bên ngoài.

Đại học Công trình Phi tự nhiên không ở thành phố Lâm Dị sống, cậu muốn đến trường học phải ngồi xe lửa sơn màu xanh suốt ba ngày hai đêm, sau khi đến trạm còn phải chuyển xe vài lần.

Lần chuyển xe cuối cùng, Lâm Dị đi tàu xe mệt nhọc, dựa đầu lên cửa sổ. Đây là một chiếc xe bus công cộng, có lẽ là Đại học Công trình Phi tự nhiên quá hẻo lánh, không có ai đi đường này cả, cho nên lúc này trong xe chỉ có cậu với tài xế.

Lúc mới bắt đầu, xe bus còn sẽ dừng lại ở điểm bus, nhưng sau đó đi liền một mạch không ngừng. Điểm bus cách nhau càng ngày càng xa, nhà tầng và dân cư đều thưa thớt dần.

Nên khi xe bus có dấu hiệu giảm tốc độ thì Lâm Dị ngẩng đầu lên.

Trời đã tối rồi, ngoài cửa sổ xe đen như mực, không có chút điểm sáng lấp lóe nào, không biết tài xế phát hiện ở điểm bus có người kiểu gì.

Không đúng, xe bus vốn có đèn xe, nên tài xế phát hiện có khách chờ mới không kỳ quái. Lâm Dị luôn thích nghĩ mấy thứ râu ria, cậu nghĩ, là ai đứng ở điểm bus, chờ xe ở cái nơi phía trước không thôn phía sau không cửa hàng như thế này nhỉ.

Người chờ xe cũng lên chiếc xe bus này à? Lên xe cũng là đi Đại học Công trình Phi tự nhiên ư? Cậu đoán thế vì trường học là trạm cuối của xe bus này, mà hiện tại sắp đến trạm cuối cùng rồi.

Nếu không lên xe, đợi xe bus này đi qua thì định đi bằng phương tiện giao thông nào…

Đang suy nghĩ miên man, truyền đến tiếng ‘ a ’ hơi khó xử.

Ở cửa trước xe bus, một nam sinh có dáng người cao gầy lười biếng dựa vào thành ghế: “Cháu không có tiền lẻ.”



Tài xế nhìn tờ tiền lớn 500k trong anh ta: “Có thể trả tiền lớn nhưng sẽ không trả lại tiền lẻ.”

Nam sinh lại kéo dài một tiếng, ‘ Thế ạ——’



Giọng nói dễ nghe thật.

Lâm Dị nghĩ thầm, đột nhiên nam sinh kia nhìn cậu, ánh mắt chứa một tia xin giúp đỡ, nhưng bởi vì anh ta nhướn mày nên tia xin giúp đỡ này có vẻ không thành khẩn lắm.

Có lẽ là muốn xin Lâm Dị mấy chục nghìn.

Lâm Dị quay đầu đi, làm lơ thỉnh cầu của anh ta.



“Hết cách rồi.” Nam sinh nhét tờ tiền lớn 500k vào hộp chứa tiền, cửa xe sau lưng anh ta cũng đóng lại, tạo ra động tĩnh hỗn loạn với giọng nói lười biếng của anh ta.

Anh ta chỉ mặt mình nói: “Bác tài, bác nhớ kỹ mặt cháu nhé, lần sau cháu lên xe thì đừng thu tiền cháu đấy.”



Tài xế: “…”



“Bác hãy tin tưởng.” Nam sinh cười nói: “Cháu đẹp trai thế này, chắc chắn là bác sẽ nhớ kỹ cháu thôi.”

Tài xế không muốn phản ứng lại với thanh niên này.

Xe bus tiếp tục chạy, anh ta tùy tiện tìm một ghế ngồi xuống.

Ở cạnh Lâm Dị.

Lâm Dị trở nên cứng đờ, nhiều chỗ như thế, vì sao người này lại ngồi cạnh mình cơ chứ!

Lâm Dị không thể không đẩy vali hành lý sang bên, còn cậu phải đứng lên tạo lối cho anh ta đi qua.

Lúc cậu đang định đổi chỗ ngồi, trong xe đang yên tĩnh đột nhiên vang lên hai tiếng “loảng xoảng”, là do Lâm Dị đẩy vali hành lý phát ra tiếng vang.

Nam sinh ngồi xuống ghế, nghiêng đầu nhìn Lâm Dị: “Chào bạn, bạn cũng đi Đại học Công trình Phi tự nhiên à?”

Lâm Dị đỡ vali hành lý, vì không muốn đồ vật lại phát ra tiếng động, cậu lại ngồi xuống.

Anh ta nhìn vali của Lâm Dị, suy đoán nói: “Bạn là tân sinh.”

Xác định vali sẽ không phát ra tiếng động nữa, Lâm Dị mới nhẹ đáp một tiếng: “Ừ”

Hình như nam sinh này có chứng “xã ngưu”, nói: “Anh cũng là sinh viên đại học gà rừng, anh là đàn anh khóa trên của em đấy.”

Lâm Dị đáp có lệ: “Thế ạ.”

Nam sinh: “Thi đại học chắc kém lắm nhỉ?”



Nam sinh: “Thi được bao nhiêu điểm?”



Nam sinh: “Năm đó anh thi được 120, còn em?”



Ngón tay Lâm Dị nắm chặt vali hành lý, cậu vừa cầu nguyện đàn anh đừng nói chuyện với mình nữa vừa cúi mặt nói: “450.”



“Cao thế, sao lại đến đây.” Nam sinh nói thầm một câu, liếc thấy sườn mặt căng chặt vì sốt sắng của Lâm Dị, thì cười nói: “Đừng sợ, anh không phải người xấu, sẽ không ăn em đâu.”

Thần sắc Lâm Dị càng căng chặt rõ ràng hơn, người có chứng xã ngưu vĩnh viễn không hiểu được chỗ đau của người bị xã khủng.



“Đàn em nhỏ, lá gan cũng nhỏ quá.” Nam sinh ghé sát Lâm Dị, buồn cười nói: “Nội quy nhà trường rõ ràng đáng sợ hơn anh? Thư thông báo trúng tuyển có dòng chữ đỏ ‘ không được đến sớm ’ vì sao em còn đến trường sớm hả?”



“Em đi gọi điện.” Lâm Dị tùy ý tìm cái cớ kết thúc cuộc trò chuyện, cậu đứng lên, kéo vali hành lý ra lối đi giữa xe, định tìm chỗ khác ngồi.

Ngồi cách xa đàn anh xã ngưu này ra.

Cậu vừa đứng dậy đẩy vali, còn chưa ngồi xuống ghế khác, đột nhiên xe phanh gấp.

Nếu không phải Lâm Dị phản ứng cực nhanh mà bắt lấy tay vịn, có thể cậu đã trực tiếp ngã lăn đến chân tài xế rồi.

Nhưng vali hành lý không may mắn thoát khỏi.

Một trận vang bùm bùm, tài xế chửi một tiếng “mẹ kiếp”, quay đầu lại nhìn hai hành khách nam trên xe: “Đυ.ng phải một con thỏ, không có việc gì…”

Giọng nói đột nhiên im bặt, tài xế cùng nam sinh đều biến sắc mặt.

Lúc xe phanh gấp, Lâm Dị kịp ổn định thân hình nhưng vali hành lý hiển nhiên không may mắn như vậy.

Vali to đùng vì phanh gấp mà đổ ra, bốn cái chân đều văng ra thì không nói, vali cũng nổ tung, đồ bên trong văng ra khắp nơi.

Dao phay, dao gọt hoa quả, chủy thủ, dụng cụ cắt gọt đủ kiểu dáng…