Chương 7

Nói đến cùng, rồng khổng lồ thích nhất là tài bảo, thứ hai là lãnh địa, liền tính hiện tại đã nghèo túng đến nỗi chỉ có thể ở trong sơn cốc sống qua ngày, bọn họ vẫn không thích lại quá gần nhau như cũ.

Trong đó, rồng Đen Hector không thể nghi ngờ là người cường tráng nhất.

Hình thể của chú ấy so với rồng Đỏ, toàn thân bị vảy đen nhánh bao trùm, tản ra sát khí đáng sợ.

Nhưng mà rồng Đen cường tráng như chú ấy lại mất đi cánh tay trái.

Việc này cũng làm cho chú ấy không thể giống như những con rồng trưởng thành khác bốn chân chạm đất, mà phải sử dụng hai chi sau để đi lại, thân cao đột nhiên tăng trưởng không ít.

Hiển nhiên tâm tình của Hector không tốt, dập chân rất lớn, hai cái đùi đi còn nhanh hơn bốn chân của người khác.

Nhưng mà khi chú ấy ngửi được khí vị của rồng con, đột nhiên dừng thân hình lại.

Hốc mắt của rồng Đen rất thâm thúy, gương mặt chỉ có một tầng da thịt mỏng, nhìn thoáng qua rất giống bộ xương khô, cái sừng bén nhọn dọa người uốn lượn về phía trước, trên người tản ra mùi vị rỉ sắt như máu.

Có lẽ là bất mãn đối với hành vi lén lút tới nơi này của bọn, mắt rồng nheo lại, uy áp càng mạnh.

Bé rồng Đỏ đang lén lút nhìn xuyên qua những kẽ hở ngón tay đột nhiên run rẩy, thể hiện đầy đủ bản năng sợ hãi của kẻ yếu đối với cường giả.

Tân Tây lại không trốn tránh chút nào, bơi về phía rồng Đen.

Bé Thần Long mới phá xác nửa năm căn bản không hiểu được sợ là gì, thân là Thần Long cô bé thậm chí còn không cảm giác được uy áp của rồng Đen.

Hơn nữa mỗi ngày Hector đều dùng lá cây mang nước tới cho cô bé, Tân Tây đã sớm miễn dịch với diện mạo của chú ấy.

Lúc này Tân Tây đã ghé vào bên cạnh ao, ngẩng đầu kêu chú ấy: “Chú Hector.”

Hector cũng không nghĩ tới bảo bối của toàn tộc đã biết nói chuyện, thanh âm còn dễ nghe như vậy.

Rõ ràng là một cái tên rất bình thường, nhưng bị cô bé gọi lên lại trở nên đặc thù.

Sự tức giận vốn dĩ không nhiều lắm tức khắc tiêu tán hầu như không còn, Hector cười toét miệng, hàm răng sắc nhỏ trắng bệch, thanh âm lại rất hòa khí: “Không cần kêu bằng chú, tôi không lớn tuổi như vậy.” Dừng một chút: “Sao lại tới đây?”

Vừa nói vừa nhìn về phía Harold.

Tuy rằng không nói chuyện, nhưng đôi mắt hơi nheo nheo lại đủ để làm bé rồng Đỏ sợ tới mức tất cả người phát run.

Nhưng thật ra Tân Tây rất thẳng thắn thành khẩn: “Con muốn ngâm nước, anh Harold giúp con.”