Chương 8

Hector sửng sốt, mới ý thức được chính mình hôm nay quên chăm sóc bé con, có chút ảo não, cũng không truy vấn gì nữa, chỉ nói câu: “Ngâm đi, đừng chạy loạn.” Rồi trở về đội ngũ.

Harold ở một bên há hốc mồm.

Chỉ như vậy?

Ngày thường chính mình chỉ chạy loạn một chút đã bị xách lên thu thập, sao em Tân Tây lại không có việc gì?

Cậu bé theo bản năng nhìn về phía hồ nước, nhìn cái đuôi màu bạc của bé rồng con…

Được thôi, nếu là chính mình thì cũng không nỡ.

Còn Tân Tây lại nhìn chằm chằm bóng dáng của rồng Đen, một hồi lâu mới hỏi: “Cánh tay của chú ấy bị làm sao vậy?”

Harold đi tới bên cạnh Tân Tây: “Nghe mẹ anh nói, chú ấy gặp vu yêu rất lợi hại, tuy rằng giữ được mạng sống, nhưng không còn cánh tay, cũng vì như vậy mà chú ấy bị những rồng Đen khác xa lánh, xua đuổi tới nơi này của chúng ta.”

Tân Tây bắt giữ được một từ ngữ mới: “Vu yêu là cái gì?”

Harold ngẩng đầu lên, cậu bé mới ba tuổi nỗ lực hồi tưởng những tri thức vốn dĩ không nhiều lắm: “Đại khái chính là, có một số nhân loại không muốn chết, làm giao dịch cùng tà ma, cuối cùng biến thành quái vật bất tử.”

Tân Tây phiên dịch những lời này một chút.

Vu yêu = ma tu.

Việc này làm cho bé Thần Long khẽ nhíu mày, không nghĩ tới tà ám đã phát triển đến nỗi có thể tập kích quấy rối tộc rồng.

Còn nghiêm trọng hơn so với những gì mà truyền thừa đã nói.

Mà lúc này nhóm rồng khổng lồ đã đứng ở trong cung điện Rồng.

Bọn họ đứng rất phân tán, nhưng đều hướng mặt về cùng một phương hướng.

Đứng ở đằng trước là một người phụ nữ rồng Vàng, bà ấy có được sự công bằng và trí tuệ chỉ thuộc về rồng Vàng, tuy rằng thân hình nhỏ hơn rồng khổng lồ rất nhiều, đôi mắt cũng vẫn đυ.c đến nỗi không thấy rõ đồ vật, nhưng bà ấy vẫn được tất cả rồng khổng lồ ở trong sơn cốc Darryl Hill tôn trọng.

Bởi vì bà ấy có tín ngưỡng thuần túy đối với tộc rồng, cho nên bà ấy được đề cử làm tư tế của cung điện Rồng.

Lúc này tư tế đang đứng trước mặt của đàn rồng, lẩm bẩm chú ngữ triệu hoán bà ấy đã nhớ kỹ trong lòng, sau đó mở cánh ra, nắm lấy pháp trượng gõ vài cái ở trên sàn nhà.

Cốc, cốc, cốc.

Giây tiếp theo, cây đuốc ở xung quanh đồng thời bốc cháy lên, cung điện Rồng vừa mới còn tối tăm một mảnh đột nhiên sáng sủa hẳn lên.

Cũng chính ở lúc này, Tân Tây mới chú ý tới, ở sâu trong cung điện Rồng yên lặng đứng một tòa tượng đá rất lớn.

Nhìn qua hình như là tạo hình của một người, ngồi trên bảo tọa to rộng, tư thế uy nghiêm đoan chính.