Chương 5

“Con về rồi ạ.” Yoshino Junpei đi vào một căn nhà thường dân.

“Mừng con trở về!” Một người phụ nữ mặc tạp dề từ trong bếp ló đầu ra, mặt mang ý cười, “ Bữa cơm chiều sắp xong rồi, mau rửa sạch tay đi, này? Sao người con ướt vậy hả?”

“Là… Là do con đi trên đường không cẩn thận mà té xuống mương thôi.” Yoshino Junpei tránh đi ánh mắt dò xét của mẹ, lập tức bỏ chạy lên lầu, “Con tắm trước đây.”

Tắm rửa xong rồi thay đổi quần áo, Yoshino Junpei ngồi trên bàn cơm im lặng mà ăn, tư thế kia nhìn như muốn cạp luôn cái chén vào bụng.

Mẹ cậu cắn cắn chiếc đũa lo lắng mà nhìn: “Con đi học không bị bắt nạt đâu đúng không?”

“Không ạ, mẹ đừng nhọc lòng.” Yoshino Junpei liếc nhìn chỗ khác, vội vàng lùa xong bát cơm, buông bát xuống rồi lên lầu.

Trở về phòng rồi đóng cửa lại, Yoshino Junpei quăng bản thân lên trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

Cậu bây giờ không hề muốn đến trường chút nào, nếu không thì hay tạm nghỉ học đi, a, nhưng như thế sẽ khiến mẹ lo lắng sau đó việc cậu ở trường bị bắt nạt sẽ lộ ra, lấy tính cách của mẹ cậu nhất định người sẽ đến trường học đòi giải quyết chuyện này.

Cứ nghĩ tới chuyện việc này sẽ sảy ra, Yoshino Junpei liền bực bội không thôi, lòng tự trọng của mấy thiếu niên dày y chang tường đồng vách sắt.

Lúc này bản thân cậu đột nhiên nhớ tớ những lời nói của cậu thiếu niên chuyển trường thần bí trong WC.

Yoshino Junpei đột ngột bật dậy từ trên dường, mở máy tính, lên mạng gõ tìm kiếm thông tin liên quan về “Yuko lúc 12 giờ đêm”

Ngoại trừ diễn đàn học của cậu, các trang web bên ngoài không hề có một chút thông tin nào về “Yuko lúc 12 giờ đêm”, tâm trạng của Yoshino Junpei rớt đáy, nghĩ một hồi, cậu xóa cụm ‘lúc 12 giờ đêm’ đi, chỉ giữ lại Yuko, lần nữa tìm kiếm, lần nãy xuất hiện rất nhiều từ để tìm kiếm, cậu hơi bối rối, lại một lần nữa gõ thêm từ ngữ mấu chốt là ‘ bạo lực học đường’.

Lúc này trên thanh tìm kiếm chỉ còn sót lại hai ba trang, Yoshino Junpei nhấp vào, đồng tử co lại.

Tin tức sớm nhất có thể tìm được xuất hiện trên tờ báo cách đây mười năm về trước, trường học của bọn họ mười năm trước thật sự có một nữa sinh chịu đựng bạo lực học đường mà thắt cổ tự sát.

Cô ấy tên… Hana Yuko

Trái tim của Yoshino Junpei đập gia tốc, cậu mong chóng đăng nhập diễn đàn trường, nhấp mở cái trang kia, kéo chuột xuống cuối cùng, đôi tay gõ chữ không ngừng run rẩy.

Lầu 101: Là sự thật! Yuko thật sự tồn tại!

Cậu không ngừng gõ rồi xóa, năm phút đổ lại không ai trả lời, mãi tới tầm mười phút sau mới có người nhắn.

Lầu 102: Có thấy nhảm lắm không? Cái thể loại tin đồn này trường nào mà chả có, kiểu như vì bắt nạt mà tự sát linh tinh rối loạn gì đó ấy.

Lầu 103: Ha ha, nghiêm túc mà nói, nều trường học nào cũng tồn tại mấy tên ác linh kiểu này vậy thì mấy kẻ bắt nạt đó còn tồn tại chắc.

Lầu 104: Cái loại người đó chết là tốt nhất, nhưng bởi vì không có chuyện đó sảy ra cho nên việc này là giả, chứng minh xong.

Yoshino Junpei ngừng động tác đang làm, ngơ ngác mà nhìn tin nhắn mới nhật, tâm trạng lần thứ hai chìm đáy cốc.

Đúng vậy, đây là hiện thức đâu phải phim ảnh , làm gì tồn tại việc ác linh gϊếŧ người bao giờ.

Nhưng mà, nhưng mà!

Bởi vì họ bị bắt nặt, vì thế mà tự sát cho nên lời nói của bọn họ bị xem nhẹ sao?! Nếu biết đã có nhiều người chết như vậy, thế thì cho tôi xem sự thay đổi đi! Các người hành động đi chứ! Ngu ngốc!

Yoshino Junpei đấm mạnh xuốn bàn, gắt gao nghiết chặt răng, trong đầu xuất hiện nghĩ lớn mật.

Cậu cầm lấy điện thoại trên bàn, vội vã mở cửa phòng bước xuống lầu, dưới lầu mẹ của cậu nghe được động tĩnh quay ra dò hỏi. “ Ban nãy con có chuyện gì à? Sao ồn thế.”

“Không sao đâu ạ, con đột nhiên nhớ ra bản thân quên đồ trên lớp cho đên con đi lấy thôi.”

“Này? Bây giờ cũng muộn rồi, hay để mai…” Bà mẹ còn chưa lịp nói xong đã thấy con trai mình tông cửa xông ra ngoài, bà đỡ mặt sâu kín thở dài, thằng bé này, từ khi lên được cao trung là không thèm để lời nói của bà trong lòng, thật sự sẽ không có việc gì đúng không.

Yoshino Junpei vội vàng chạy bộ trên đường, một tay lấy điện thoại gọi cho đám người mình ghét nhất, điện thoại rất nhanh bắt máy.

“Mày cũng có gan mà gọi điện cho tao à.”

“Tôi hiện tại có tiền, ngay bây giờ, cậu ra đây đi.”

“Hả? Mày điên à, chuyện này để mai đi.”

“Cái… tiền này là tôi trộm được, để tới mai nhất định sẽ bị phát hiện! Cậu bây giờ ra lấy, tôi đảm bảo sẽ không khai ra cậu đâu.”

“A, tiểu từ mày thế mà cũng có chút can đảm đó… Đi đâu đây.”

Yoshino Junpei nói địa điểm là khu trường học cũ xong liền tắt điện thoại, cậu bước vào trong khuôn viên trường, dựa vào cánh cửa khu trường cũ, trong đêm đen nhìn tòa kiến trúc mục nát, cậu không thể tin nổi rằng bản thân lại làm được như thế này.

“Thật là… Lỡ truyền thuyết không có thật thì mình phải làm sao bây giờ.”

Kết quả xấu nhất thì, bạn thân tạm nghủ học thôi, dù sao đám người kia chưa chắc sẽ buông tha cho cậu.

Cậu ở trong gió đêm chờ tận hai mươi phút, cơn lạnh của gió thổi tới làm đầu óc thanh tỉnh không ít, móng nóng trong não cũng hạ nhiệt không ít, cảm xúc hối hận vừa dâng lê thì đã có hai bóng đen hùng hổ xông tới.

Là Satou! Còn có một tên chân chó nữa.

Trái tim của Yoshino Junpei chùng xuống, cậu hít một hơi thật sâu để ổn định tâm trạng.

“Này, tiền của tao đâu.”

“Tiền tôi để trong khu trường học cũ, ở ngay trên bục giảng lớp học trong góc xa nhất của tầng một.” Yoshino Junpei vừa mới nói xong thì gnuwcj đị ăn một đạp, gập bị gạt ngã trên mặt đất, thuần thục mà dùng tay ôm đầu.

“F*ck you, dám chơi lão tử!” Satou lại đạp một đạp, thấy Yoshino Junpei không kêu rên tiếng nào gã khó chịu túng tóc của cậu kéo mặt hướng lên, “ Mày đừng có tự cho là thông minh, tự vào đó đem ra đi!”

“Tôi không đi.” Giọng nói của Yoshino Junpei khàn khàn, tự nhiên cậu cảm thấy có chút nực cười, “ Cậu đang sợ cái gì, sợ truyền thuyết vườn trường kinh dị kia sao, cậu đây là đang sợ sẽ phải chết ở trong đó sao?”

“Mẹ khϊếp!” Satou lại vung một quyền, mặt của Yoshino Junpei lệch hẳn sang một bên, khóe miệng cậu ngược lại mà nhếch lên, phảng phất có chút điên cuồng ngang tàng, “Tôi đặt trong đó tận mười vạn yên Nhân, nếu có gan mày đi lấy đi, đi đi kìa!”

“Là mày tự tìm đường chết!” Satou nào chịu được loại khıêυ khí©h này, lửa dận từ đâu không rõ bùng lên thiêu cháy l*иg ngực, gã nắm lấy đầu của Yoshino Junpei đập xuống mặt đất, đập hai cái thì ra máu, tên tay sai thấy thế vội chạy tới ngăn cản “ Lão đại lão đại, đánh nữa là hắn chết đó! Không phải chỉ là truyền thuyết vườn trường thôi sao, loại chuyện này tám phần là giả rồi, chúng ta vô đó lấy diền đem ra cho hắn xem là được.”

Lý trí của Satou dần trở lại, gã buông Yoshino Junpei ra, cười lạnh: “ Chậc, tao thấy mày bây giờ chắc điên rồi, cái chuyện hoang đường thế này cũng tin, ha ha, bây giờ tao vào trong đó lấy tiền, mày tốt nhất nhên chờ xem, nếu bên trong đó mà không có tiền, từ nay về sau mày chắc chắn sẽ không cần đi học nữa đâu.”

Dứt lời, hắn cùng tên tay sai rời đi.

Tay sai: “ Lão đại? Em cũng cần theo sao.”

“Lảm nhảm cái gì, đi cùng lão tử!”

Hai người nghênh ngang bước đi, Yoshino Junpei nằm tại chỗ lẳng lặng nhìn bọn họ, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

Tốt nhất là bọn mày chết hết trong đó đi, mấy thằng rác rưởi.