Chương 43

Sau khi xử lý vườn rau trong không gian và ngoài sân, Hứa Khả Nhân thấy rằng vẫn còn sớm, vì vậy cô lấy mấy tấm vải ngày hôm qua đã cắt ra để làm áo sơ mi cho Trương Viễn và bắt đầu làm.

Mặc dù Hứa Khả Nhân có chút không quen với việc tự tay may quần áo, nhưng với trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy có thể làm được.

Sau khi làm xong áo sơ mi, Hứa Khả Nhân lại tranh thủ thời gian giặt chiếc áo hôm qua cô đã may cho Trương Viễn và chiếc áo sơ mi hôm nay nữa, rồi đem ra sân phơi.

Làm xong mọi việc cũng đã đến trưa, nghĩ rằng Trương Viễn còn đang đợi cô đưa cơm, Hứa Khả Nhân tranh thủ thời gian múc một ít bột ngô và bột mì, nhào đều rồi vừa đập vừa kéo để tạo thành mì sợi, sau đó chiến ba cái trứng gà, không có hành lá xắt nhỏ, nên Hứa Khả Nhân chỉ cho thêm một ít gia vị nữa thôi.

Một mình cô ăn một quả trứng gà chiên và một tô mì lớn với dưa muối, liền no rồi. Dù điều kiện thiếu thốn nhưng so với hương vị ban đầu vẫn ăn khá ngon.

Sau khi ăn uống no nê, Hứa Khả Nhân đem tất cả mì trong nồi bỏ vào trong tầng đầu tiên của cặp l*иg, rồi gắp thêm hai quả trứng chiên còn lại đặt vào tầng dưới, phủ lên trên một ít dưa chua.

Nhìn bề ngoài, bữa ăn này chỉ ở mức trung bình, không bắt mắt.

Hứa Khả Nhân cẩn thận dùng giẻ sạch gói cặp l*иg lại, sau đó cầm đũa rồi ra ngoài khóa cửa lại, đi đến nơi làm việc của Trương Viễn.

Nơi Trương Viễn được phân công làm việc hôm nay cách nhà không xa, đi bộ năm phút đồng hồ đã nhìn thấy anh.

Nhìn thấy một nhóm đàn ông và phụ nữ ngồi quanh cánh đồng lúa mì ở đằng xa, mỗi người đều đang ngồi ăn cái gì đó.

Có người cầm bánh bột ngô trong tay, có người bưng bát, nhưng trong đám người này, có một người không phù hợp ở nơi này.

Anh đang ngồi dưới gốc cây, lười biếng dựa vào thân cây, nhắm mắt dưỡng thần, hình thành một thế giới của riêng mình, dường như tiếng ồn ào xung quanh anh đều là không khí.



Hứa Khả Nhân đi tới chỗ anh ngồi, còn chưa đến gần Trương Viễn đã mở mắt ra như có thể cảm nhận được có người đến, nhìn thẳng về hướng Hứa Khả Nhân đang đi tới.

“Vợ, em đến rồi!” Ngay sau đó, người đàn ông vẫn luôn không có hứng thú với mọi thứ xung quanh đột nhiên mở miệng cười rạng rỡ với một người phụ nữ đang chậm rãi đi tới.

Một tiếng kêu này cũng thành công thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn vào bọn họ.

Anh đi về phía trước ba hai bước, nhận lấy cặp l*иg từ tay Hứa Khả Nhân, rồi dẫn cô đến gốc cây vừa rồi anh ngồi nghỉ ngơi, làm cô ngồi nghỉ chân một chút.

Vừa ngồi xuống dưới gốc cây, Hứa Khả Nhân cảm thấy xung quanh có rất nhiều người đang lén lút nhìn mình.

Trong đó có vài tiếng xì xào bàn tán, không cần nghe bọn họ nói chuyện, chỉ cần nhìn những ánh mắt nóng bỏng xung quanh cũng có thể biết nhân vật chính mà mọi người đang nói đến chính là cô.

Tuy rằng cô không thích người khác nói về mình, nhưng miệng lại không mọc ở trên người mình, nếu bọn họ cũng không nói trước mặt cô, cô cũng không dễ dàng đi lên gây sự.

Nhưng có một tình huống cô đã quên mất, nếu mình không tìm phiền phức, thì phiền phức sẽ tìm đến cửa, có tránh thế nào cũng không được!

Này không, người tìm phiền phức tới!

Trương Viễn vừa ăn hai miếng mì ngon lành, còn chưa kịp khen ngợi tài nấu nướng của vợ mình thì đã bị hai vị khách không mời mà tới phá huỷ tâm trạng tốt.

“U, em ba đang ăn cơm đâu, đồ ăn cũng rất ngon, bên trên còn có mì sợi, chính là cha mẹ đáng thương, tuổi đã cao răng cũng không tốt, còn phải cùng chúng ta ăn cứng rắn bánh bột ngô."

Hai người đến không ai khác chính là anh thứ hai của Trương Viễn Trương Võ và chị dâu thứ hai Tiểu Lưu. Hôm nay bọn họ được phân công làm việc ở đây, lúc ăn cơm trưa, nhìn thấy Trương Viễn tay không cầm gì ngồi dưới tàng cây, hai người đều vui vẻ một hồi lâu.