Chương 44

Nhưng ai biết còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên một người phụ nữ đi tới trước mặt Trương Viễn, trên mặt anh lộ ra một nụ cười ngây ngô, tiếp nhận cặp l*иg từ trong tay người phụ nữ kia, rồi trở về chỗ nghỉ ngơi ăn cơm.

Lúc này hai vợ chồng bọn họ đều sững sờ, Trương Võ con thứ hai nhà họ Trương nhìn sang đó đầy ghen tị, không cần hỏi cũng biết người phụ nữ đưa đồ ăn cho Trương Viễn nhất định là người vợ mới cưới của Trương Viễn.

Dựa vào cái gì mà tên xui xẻo bị đuổi ra khỏi nhà và một người ốm yếu có thể có bữa ăn ngon như vậy, mà anh ta làm việc chăm chỉ bán sống bán chết để kiếm công điểm, nhưng buổi trưa anh ta chỉ có thể ăn hai cái bánh bột ngô khô cứng.

Nghĩ đến đây, Trương Võ kéo vợ của mình là Tiểu Lưu đi tới, vốn dĩ chỉ muốn nói vài câu chua ngoa, nhưng khi nhìn thấy bát mì đầy ắp, anh ta càng ghen tị hơn!

Trương Viễn phớt lờ những lời chua ngoa của Trương Võ, anh vẫn đang ngồi ăn mì, nếu nhìn kỹ sẽ thấy tốc độ ăn của Trương Viễn rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều.

Nhiều năm như vậy Trương Viễn đối với hai vợ chồng này tính tình rất rõ ràng, cũng chính là bởi vì như vậy, Trương Viễn mới tăng tốc độ ăn.

Bằng không, lấy tính cách của hai vợ chồng mặt dày này, bữa cơm của vợ nấu chắc chắn sẽ rơi vào tay bọn họ.

Mặc dù Trương Viễn rất tự tin có anh ở đây, hai người bọn họ sẽ không cướp được đồ ăn trong tay anh, nhưng Trương Viễn không muốn lãng phí đồ ăn dù chỉ là một chút.

Cách duy nhất để an toàn là ăn những sợi mì này trong chính miệng của mình.

“Làm sao vậy, sau khi rời khỏi nhà đôi cánh cứng cáp rồi, liền anh hai cũng không kêu nữa!” Trương Võ cảm thấy chính mình như đang ở đàn gảy tai trâu, thanh âm cũng không tự giác tăng lên mấy phần.

Lúc này, xung quanh đang ăn uống nghỉ ngơi người thấy nơi này càng ngày càng náo nhiệt, nên nhìn về phía bên này ánh mắt càng thêm không kiêng nể gì.

“Anh là anh hai phải không? Trương Viễn làm việc cả buổi sáng, đã đói bụng rồi, nếu như anh thật sự là anh trai của anh ấy, nếu có chuyện gì, thì chờ anh ấy ăn no đi rồi nói!"

Lúc này, Hứa Khả Nhân cũng từ trong ký ức của nguyên chủ mà nhận ra hai người trước mặt này, nhưng là trong ký ức của nguyên chủ đôi vợ chồng này tựa hồ cũng không có đối xử tốt với nguyên chủ.

Bây giờ đã biết tính cách của hai người họ, Hứa Khả Nhân không muốn cho bọn họ mặt mũi, vốn dĩ không muốn để ý đến bọn họ, nhưng bọn họ đã quấy rầy bữa ăn của Trương Viễn, còn châm chọc mỉa mai anh ấy, liền làm người khó chịu!



“Ồ, em dâu ba đúng không? Em là một người ốm yếu sao không nằm ở nhà, mà lại đến đưa đồ ăn cho Trương Viễn, không lẽ là không có người đàn ông ở nhà nên cô đơn, cho nên mới nghĩ cách ra ngoài vụm trộm với đàn ông?"

Nếu Trương Viễn không để ý đến bọn họ, thì lấy vợ của anh khai đao, trong mắt bọn họ hiện lên một tia âm hiểm, ác độc.

“Bang!”

“A!”

Vừa dứt lời, Trương Võ đã nhận được một cái tát mạnh vào mặt và bị một chân không biết từ đâu ra đá văng ra ngoài.

Hứa Khả Nhân rút tay lại, nhìn người đàn ông đang bình tĩnh vẫn không quên ăn nốt hai quả trứng còn sót lại trong cặp l*иg, cô chợt cảm thấy có chút buồn cười.

Cô thực sự không thể kìm được nên “phụt” cười ra tiếng.

“A, Trương Võ!” Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên phát ra từ trong miệng Tiểu Lưu, khiến cho Hứa Khả Nhân giật mình.

Chỉ thấy Tiểu Lưu một bên hét lên, một bên hỏi han.

“Trương Võ, anh không sao chứ? Anh có bị đau ở đâu không? Trương Viễn chết tiệt, cái đồ xui xẻo, mày còn dám đánh anh hai của mày, tao sẽ về nhà nói cho mẹ, để cho bà ấy xử lý mày."

Dừng lại một chút, cô ta đột nhiên quay về phía Hứa Khả Nhân, "Còn mày nữa, đồ chó đẻ, sao mày dám đánh người đàn ông của tao, tao sẽ đánh chết mày."

Khi Tiểu Lưu nói xong, cô ta đột nhiên lao lên muốn đánh nhau với Hứa Khả Nhân.

Hứa Khả Nhân không phải là người sẽ chịu thiệt, vì vậy cô không nói lời nào và nắm lấy tay phải của Tiểu Lưu khi cô ta muốn duỗi tay đánh cô.