Chương 10

Căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.

Không gian bị bao trùm bởi một loại trầm mặc quỷ dị làm cho người ta hít thở không thông.

Nhưng đó là người ta, tôi là cây, tôi vẫn thở được.

Sau đó gia đình của anh ta kéo nhau quay về.

Bọn họ chạy như bị ma đuổi, vừa chạy vừa nhịn cười đến muốn co giật.

Đừng hỏi tại sao tôi biết, bởi vì tôi rất tỉnh và đẹp trai.

Nên tôi nhìn thấy được.

Vẻ mặt nam nhân chăm sóc tôi trở nên đen kịch như rơi vào thế giới hắc ám, ngũ quan biến dị bay tán loạn.

Hắn cầm tay tôi nói, “Vợ ơi, anh không phải chó.”

“Đúng vậy, anh không phải chó.” Tôi gật đầu.

Tôi tự cảm thấy bản thân mình còn đủ lý trí để phân biệt rõ được nhân loại và chó.

“Anh là sói.” Nói đến đây, hắn ngồi xổm xuống, như một phép màu biến thành một con chó đen thui thiệt bự.

“A” tôi bất ngờ, “Chó!!”

“Là sói” Hắn sửa lại.

“Chó biết nói?” Tôi nghi hoặc.

“Là sói.”

“Nha, chó!!”

“Sói.”

“Chó lớn!”

Vẻ mặt chó đen đầy bất đắc dĩ.

Hắn sủa lên hai tiếng, “Gâu gâu.”

Tôi vui mừng khôn xiết, chạy đến ôm chó của tôi một cách đầy thỏa mãn.

Thì ra vị trí số một và số hai của tôi đều là chó.

Tôi vùi mặt vào lông chó và nói, “Tôi yêu chó, rất yêu rất yêu.”

Con chó nghe vậy liền sung sướиɠ vẫy đuôi, lật ngửa lộ ra cái bụng mềm mại cho tôi nằm lên, sủa gâu gâu liên hồi.

Nửa ngày hôm đó, chó của tôi đã dành hàng giờ để dạy tôi cách phân biệt giữa chó và sói.

Đại khái là như thế này

Hắn chỉ vào một con chó cỏ, nói, “Chó.”

Tôi gật đầu đồng ý, “Chó”

Hắn chỉ vào một con golden, nói, “Chó”

Tôi gật đầu, “Chó”

Hắn lại chỉ vào một con husky, “Chó.”

Tôi: “Chó.”

Hắn chỉ vào một con Alaska, “Chó.”

Tôi: “Chó.”

Hắn chỉ vào một con shiba, “Chó.”

Tôi: “Chó.”

Tiếp đó hắn chỉ vào một con sói, “Con này là sói.”

Tôi vẫn tiếp tục, “Chó.”

Hắn: “Sói.”

Tôi: “Chó.”

Cứ thế tiếp diễn cho đến tối.

......................................

Căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.

Không gian bị bao trùm bởi một loại trầm mặc quỷ dị làm cho người ta hít thở không thông.

Nhưng đó là người ta, tôi là cây, tôi vẫn thở được.

Sau đó gia đình của anh ta kéo nhau quay về.

Bọn họ chạy như bị ma đuổi, vừa chạy vừa nhịn cười đến muốn co giật.

Đừng hỏi tại sao tôi biết, bởi vì tôi rất tỉnh và đẹp trai.

Nên tôi nhìn thấy được.

Vẻ mặt nam nhân chăm sóc tôi trở nên đen kịch như rơi vào thế giới hắc ám, ngũ quan biến dị bay tán loạn.

Hắn cầm tay tôi nói, “Vợ ơi, anh không phải chó.”

“Đúng vậy, anh không phải chó.” Tôi gật đầu.

Tôi tự cảm thấy bản thân mình còn đủ lý trí để phân biệt rõ được nhân loại và chó.

“Anh là sói.” Nói đến đây, hắn ngồi xổm xuống, như một phép màu biến thành một con chó đen thui thiệt bự.

“A” tôi bất ngờ, “Chó!!”

“Là sói” Hắn sửa lại.

“Chó biết nói?” Tôi nghi hoặc.

“Là sói.”

“Nha, chó!!”

“Sói.”

“Chó lớn!”

Vẻ mặt chó đen đầy bất đắc dĩ.

Hắn sủa lên hai tiếng, “Gâu gâu.”

Tôi vui mừng khôn xiết, chạy đến ôm chó của tôi một cách đầy thỏa mãn.

Thì ra vị trí số một và số hai của tôi đều là chó.

Tôi vùi mặt vào lông chó và nói, “Tôi yêu chó, rất yêu rất yêu.”

Con chó nghe vậy liền sung sướиɠ vẫy đuôi, lật ngửa lộ ra cái bụng mềm mại cho tôi nằm lên, sủa gâu gâu liên hồi.

Nửa ngày hôm đó, chó của tôi đã dành hàng giờ để dạy tôi cách phân biệt giữa chó và sói.

Đại khái là như thế này

Hắn chỉ vào một con chó cỏ, nói, “Chó.”

Tôi gật đầu đồng ý, “Chó”

Hắn chỉ vào một con golden, nói, “Chó”

Tôi gật đầu, “Chó”

Hắn lại chỉ vào một con husky, “Chó.”

Tôi: “Chó.”

Hắn chỉ vào một con Alaska, “Chó.”

Tôi: “Chó.”

Hắn chỉ vào một con shiba, “Chó.”

Tôi: “Chó.”

Tiếp đó hắn chỉ vào một con sói, “Con này là sói.”

Tôi vẫn tiếp tục, “Chó.”

Hắn: “Sói.”

Tôi: “Chó.”

Cứ thế tiếp diễn cho đến tối.