Chương 3.1: Điều không ngờ tới! Truyền thuyết đô thị

Tiếng bánh xe và tiếng chuông xe đạp ngân vang. Ngôi trường rộn ràng tiếng bước chân, rộn rã tiếng trò chuyện buổi sáng. Đi ngang qua khuôn viên yên bình, tôi đến cổng nơi các học sinh đến trường gặp nhau. Một "cảnh tượng thú vị" đã được lan truyền khi bạn bè, trong số đó có các cặp đôi, chào hỏi nhau vào buổi sáng.

Đó là một buổi sáng rất sảng khoái với tất cả mọi người.

……Ngoại trừ tôi.

"Tôi tự hỏi tại sao bạn lại là em trai của tiền bối Shin"

Mặc dù tôi đến trường với một tâm trạng tốt, nhưng đột nhiên bị nói những lời đó như dội thẳng một xô nước vô tâm trạng tôi khi đang thay giày.

Cách nói chuyện cũng khắc nghiệt khác thường. Tâm trạng của tôi sa sút nhanh chóng, đây là một sự đả kích lớn.

Nguồn gốc của giọng nói làm tôi căng thẳng là "Kaede Akihito", người đang đứng trước mặt tôi. Cậu ấy là một trong những người có "trái tim vỡ". (*)

(*) ý là một đối tượng chinh phục bị từ chối đó.

Cậu ấy là bạn học cùng lớp với tôi, cho đến gần đây chúng tôi không đặc biệt thân thiết cũng không có quan hệ xấu, nếu có thì tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều có ấn tượng tốt về nhau. Nhưng, có vẻ như bây giờ chúng tôi đang là nước và dầu rồi.

Kaede là một cậu bé xinh xắn như thiên thần với đôi mắt to màu đỏ, mái tóc vàng óng trông như lông mèo mềm mại.

Lưng cậu ấy không nhỏ nhưng anh ấy thấp hơn tôi hẳn một găng tay.

Đồng phục học sinh không có áo cộc tay, cậu ấy mặc một chiếc áo cardigan dài tay màu xám nhạt bên ngoài áo sơ mi.

Dường như cái danh cực kì đáng yêu của cậu ấy và những câu như "Cậu dễ thương thế!" xuất phát từ bọn con gái đã biến mất không dấu vết vậy, ánh mắt cậu ta dành cho tôi lạnh như băng.

Tôi dường như đứng hình khi mắt chúng tôi chạm nhau. Nhưng điều này không là vấn đề khi tôi đã quen với nó. Việc này đã diễn ra vào mỗi sáng tại chỗ này trong cả tuần rồi.

Tôi không nhớ mình đã làm gì có lỗi.

"Cậu có nghe không vậy!?"

Tôi có nghe thấy , nhưng tôi không định nghe cậu nói nhảm.

"...."

Oh , có phải câu nói thầm trong lòng lúc nãy của tôi đã bị nhìn thấu? Bầu không khí xung quanh chúng tôi giảm sút. Ngay cả khi cậu lườm tôi như vậy , tôi vẫn chẳng cảm thấy gì đâu.

"Không."

Một loạt phản ứng vô nghĩa...sẽ là sự thờ ơ cụ thể thì là

"Bơ"

Như thể Kaede không hề tồn tại, một sự "bơ đẹp" tuyệt vời.

"Chào!"

Ahhh tôi không nghe thấy gì hết. Xong rồi, việc mỗi sáng tại hộp đựng giày đã kết thúc. Tôi tự hỏi liệu việc này có tiếp diễn vào sáng mai hay không. Nghĩ đến việc này sẽ lại tiếp diễn vào ngày mai, tôi đã cảm thấy chán nản từ bây giờ rồi.

"Hả?"

Tôi nhận thấy ánh mắt của ai đó và khi nhìn xung quanh , tôi nhận ra một số học sinh đang nhìn về phía này.

Câu ta dường như đã phán xét xét tình hình như thể đây là một vấn đề rắc rối. Tôi không thích điều này , nếu có bất kỳ tin đồn kỳ lạ nào chớm bén...

Khác với những ánh nhìn kia , tôi nhận thấy một ánh nhìn đặc biệt sắc bén , theo phản xạ tôi nhìn về hướng đó , cô bạn cùng lớp Nousa Manami đang lườm cháy tôi.

"C-chào buổi sáng , Shiroussan."

"Hừ!"

Shirroussan rời đi , để lại một cái hừ có phần mạnh mẽ dường như có thể thổi bay tất cả mọi người. Tôi tiễn bóng hình vị chiến binh.

"Đáng sợ."

Cô ấy thấp hơn tôi nhưng chiều ngang thì... Ý tôi không phải là cô ấy béo, mà là cơ bắp tốt và độ dẻo dai của cô. Bây giờ khi tôi nhìn kĩ hơn , khuôn mặt cô ấy rất nghiêm túc nhưng thay vì "tinh thần bất khuất" , nó giống "sự khát máu" luôn thường trực trên khuôn mặt cô ấy khiến bạn ấn tượng rằng "Cô ấy trong thật mạnh mẽ"

Ngay cả búi tóc tết bằng bạc đung đưa sau lưng trông như sợi dây thừng trong trò "Kéo co" làm bằng sợi bạch kim. Nếu bạn giằng co cả hai bên , khá chắc nó khó có thể bị rối.

"Nhưng , điều đó là sao?"

Tôi đang bị lườm với một ánh nhìn khá ngạc nhiên. Tôi tự hỏi liệu tôi có lỡ làm gì xúc phạm đến cậu ấy không. Có thể cậu ấy là một fan hâm mộ của Kaede? Không , cậu ấy dường như luôn lườm tôi mỗi khi có thể.

Khi tôi nhập học , tôi đã vô tình gọi cô ấy là "Shiroussan" (*) vì đôi mắt đỏ ngầu và làn da trắng của cô ấy. Chà , chắc hẳn đó là lí do tôi bị cô ấy cạch mặt.

(*) Shiroussa : Thỏ Trắng.

Tôi nghĩ đó là một biệt danh rất dễ thương, nhưng có dường như cô ấy không mấy thích nó. Dù gì thì tôi vẫn sẽ tiếp tục gọi cô ấy như vậy! Tôi không thích bị nhìn bởi Kaede, Shirousa hay các bạn cùng lớp mấy.

Tôi không muốn học trong lớp này nữa đâu. Chà , tôi là người đã phạm có lỗi với Kaede ngay từ lần gặp đầu tiên. Tôi muốn xem tình hình của một đối tượng chinh phục bị từ chối, một sự đau khổ khôn siết hay một cuộc tình BL khác xảy đến nên tôi đã âm thầm quan sát Kaede và bị phát hiện.

Tôi nhìn rất khả nghi nên giờ tôi đang bị nhìn chằm chằm trong lớp và điều đó khá khó chịu. Ngay cả trong giờ học , tôi vẫn cảm thấy mọi người đang nhìn tôi.

....Thật mệt mỏi.

"Haizz."

Và hôm nay , tôi kết thúc buổi học với những cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Mau về nhà thôi , tôi muốn ngắm các anh của mình càng sớm càng tốt để hồi phục.

Không đủ, không đủ, cần chữa lành.

Tôi lê bước qua hành lang, khao khát việc nhìn ngắm hai anh ở cùng nhau.

"Haaaaaaaaaaaaa"

Cuối cùng khi đến được lối ra vào, tôi có tiếng thở dài dài nhất trong ngày. Đó là bởi vì những học sinh xung quanh cậu có thể nhìn thấy rõ mái tóc vàng khiến cậu trông nổi bật thấy rõ ở trong đám đông.

Người ở phía bên kia dường như cũng chú ý đến tôi và tỏ ra vẻ mặt dữ tợn quen thuộc.

"Tại sao cậu lại ở đây sau giờ học? Chả nhẽ cậu theo đuôi tôi à?"

"Không phải cậu quá tự phụ rồi sao? Kẻ bám đuôi là cậu đấy!"

______

Keade bé cưng lên sàn!! Tỏa sáng thôi em!