Chương 3.2: Điều không ngờ tới! Truyền thuyết đô thị

Một sự kiện đã xảy ra một lần vào buổi sáng nay, nhưng hôm nay nó đã xảy ra lần nữa khi tan học.

Đúng như tôi nghĩ, bình thường cậu ấy rất dễ thương nhưng giờ tôi chỉ cảm thấy ghét cậu ấy mà thôi. Khi sự mệt mỏi ngày càng chồng chất, tôi dần trở nên cáu kỉnh.

"Trời ơi, tại sao cậu chẳng dễ thương chút nào vậy! Có anh trai ở đây thì khác rồi. Ngây thơ quá! Cậu đừng quá đáng, nếu không tôi sẽ bảo với anh trai là cậu luôn diễn kịch đấy."

"Gì cơ-! Không!"

Tôi còn có con át chủ bài, "Anh trai" của tôi! Nếu tôi nói với anh trai của mình về chuyện này, cậu ấy sẽ gặp rắc rối. Và đúng như tôi nghĩ, Kaede, cậu ấy khựng lại, cứng đờ nhìn tôi.

“Nếu cậu không muốn điều đó xảy ra thì hãy dừng lại và…”

“……Có kể cho anh ấy cũng được thôi…tôi không quan tâm.”

"Hả?"

Cậu ấy không những không đợi tôi nói xong mà còn nói không quan tâm. Ờm, kì lạ thật đấy.

"Này, đợi một chút."

Tôi gọi cậu ấy nhưng bị phớt lờ. Có chuyện gì với cậu ấy vậy.

Nhưng, tôi có cảm giác như khuôn mặt cậu ấy khi rời đi trông rất buồn bã hoặc thậm chí có thể nói là trông bị tổn thương sâu sắc……ah.

Tôi nhớ ra rồi. Tôi đã bất cẩn vì quá khó chịu. Cậu ấy đang thất tình.

Không có được tình yêu, trái tim của cậu lúc này chỉ là một mảnh thủy tinh đã vỡ thành nhiều mảnh văng tung tóe. Nói về anh trai có lẽ là giới hạn của cậu ấy.

“Vừa rồi……tôi chắc chắn đã có lỗi với cậu ấy rồi.”

Tôi muốn xin lỗi ngay lập tức nên đã vội vàng đuổi theo cậu ấy. Khi tôi chạy ra cửa, tôi nhìn thấy bóng dáng của Kaede, vừa đi qua cổng trường.

Khi tôi gọi, cậu ấy dừng lại một lúc nhưng vẫn tiếp tục bước đi một cách thờ ơ như thể đã quyết định bơ tôi. Tôi chạy đuổi theo cậu ấy và chẳng bao lâu sau, tôi đã đuổi kịp. Tôi đứng bên cạnh cậu ấy nhưng dường như cậu không có phản ứng.

"Này! Ờ......."

Tôi mở miệng nhưng không biết phải xin lỗi thế nào. Sẽ thật kỳ lạ nếu bỗng tôi biết rằng cậu ấy có một tình cảm đơn phương dành cho anh trai.

Vì vậy, tôi không thể nói rằng "Cậu đang đau khổ bởi mối tình đơn phương, tôi đã nói những lời tổn thương mà không suy nghĩ tới cảm xúc của cậu, tôi xin lỗi tôi sai rồi." và xin lỗi như thế.

Hmm……chà, bây giờ tôi cần phải nghĩ cách xin lỗi cậu ấy thôi.

"Tôi xin lỗi vì chuyện vừa rồi. Vừa nãy là tôi sai."

"……Gì"

Cách cậu ấy nói như một lời từ chối phũ phàng, thẳng thắn. Tất nhiên là tôi đã dự đoán được cậu ấy sẽ nói như vậy.

"Không có gì, chỉ là trông cậu có vẻ bị tổn thương thôi. Tôi tự hỏi liệu mình có lỡ lời nói điều gì tổn thương cậu không. Tôi xin lỗi."

Tôi đang lừa cậu ấy nhưng khi tôi đang xin lỗi thì chân anh ấy đột nhiên dừng lại và nhìn tôi.

"......"

Sau đó Kaede lại bắt đầu bước đi. Ý cậu là sao vậy, sao lại im lặng vậy? Nói gì đó đi! Tôi không biết việc xin lỗi là đúng hay sai nữa.

"Tôi không thấy nhẹ lòng hơn chút nào. Ah."

Đúng lúc đó, tôi nhận thấy một máy bán nước tự động được lắp đặt dọc đường. Tôi cần phải xin lỗi bằng cách khác.

Tôi nhanh chóng bỏ vài đồng xu vào máy bán hàng tự động và mua một lon cà phê nóng. Tôi đã thấy Kaede mua cái này trước đây nên chắc cậu ấy có thể uống được.

Tôi nhặt lon cà phê au lait đã rơi bịch xuống. Sau khi mua xong, tôi đã đuổi kịp Kaede, người đi trước tôi và nhét cho cậu ấy một cốc cà phê au lait trên tay.

"Nóng! Cái gì thế này..."

"Đó là một món quà xin lỗi! Hẹn gặp lại!"

Tôi đưa nó cho cậu ấy và nhanh chóng chạy đi. Với điều này, vấn đề đã được giải quyết. Ừm, tôi cảm thấy khá hơn rồi.

Trên thế giới này, tiền bạc, vật chất là giải pháp tuyệt vời cho những rắc rối trong tương lai.

※※※

uh tính dịch tiếp mà mấy nay tớ bận quá, hẹn mọi người tháng sau nhen. Rảnh được bữa nào thì mình sẽ tranh thủ dịch nốt chương 3.