Chương 12: Chốn đào nguyên tế 10

Nhưng trên thực tế, cũng có rất nhiều nhân viên nghiên cứu khoa học khi suy nghĩ cái gì đó cũng giống như cô bây giờ, tư duy xoay chuyển quá nhanh thế nhưng cơ thể lại không có cách nào theo kịp, suy nghĩ bay ở phía trước, thân thể không giúp ích được gì thì chỉ có thể ngây ngốc ở một chỗ, giảm bớt sự tổn thất.

Sau đó.

Vân Đoàn quyết định bắt chước theo hình vẽ trên quây giường của Điền Bảo, thêu một cái hoa đào hướng về phía chính diện rồi lén lút đổi luôn đồ trong phòng người ta.

Vải quây giường của cô giống với cái của Điềm Bảo, màu sắc cũng giống nhau chỉ là không thêu hoa.

Vào năm hai đại học, người bên cạnh đều đang nói chuyện yêu đương, muốn tự tay thêu bùa bình an để làm đối phương cảm động, nhưng lại có rất nhiều người lười biếng, phần lớn đều chỉ thêu được lúc đầu rồi bỏ dở, đến khi chia tay cũng không tặng đi được.

Vân Đoàn ngay lập tức phát hiệu ra cơ hội làm ăn ở trong đó, cô thêu bùa bình an thay cho người khác, giúp người ta ghép hình, vẽ tranh kỹ thuật số, tiền công được tính theo mức độ phức tạp của đồ vật.

Một lần kiếm được rất nhiều mà cô cũng học được thêm rất nhiều kĩ năng thêu thùa, lắp ráp hay là mẹo tô màu từ trong chuyện đó.

Vốn cho rằng dù tương lai không tìm được việc thì cô sẽ đi làm người giúp việc cho gia đình hay chăm sóc trẻ em cũng tốt.

Không nghĩ đến kỹ năng này lại được dùng trước ở trong phát sóng trực tiếp của lạc viên.

Một giờ sau.

Vân Đoàn dựa theo hình dáng trong trí nhớ phác thảo xong bản vẽ để chuẩn bị thêu.

Ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, ngôi làng cũng dần trở nên sinh động hơn.

Gà gáy chó sủa vang vọng khắp nơi trên con đường nhỏ ngoài đồng ruộng. Làn gió ấm áp thổi qua rừng trúc, xào xạc vang dội, còn thổi tới mùi hương của trúc thanh u.

Cô đứng lên, khẽ hoạt động tay chân cứng ngắc sau đó cuộn tấm thảm được dùng để thử nghiệm đem đi đốt, thế nhưng que diêm được đốt lên chỉ cần đến gần tấm thảm thì sẽ tắt ngúm.

Cô đổi mấy góc độ nhưng vẫn không đốt được.

Vân Đoàn đột nhiên hiểu ra đống que diêm bị đốt cháy đó có nghĩa là gì, đây chính là đồ dùng mà người chơi ở vòng trước để lại khi thử đốt thảm hoặc vào lúc đốt căn nhà này.

Nơi này không có cách nào nhóm lửa.

Kim khâu là mới, đây mới là điểm có thể thông qua nhiệm vụ.

"Cô Vân! Mau xuống đây, chúng ta đi đến tiệm may ở trong thôn mua thêm mấy bộ quần áo!”

"A? Được!"

Vân Đoàn không hiểu rõ tình hình bên trong, đột nhiên nhớ đến “Lễ hội nhóm lửa” và “Cầu nguyện” mà Điền Bảo đã từng nói, cô lập tức đồng ý.

Cô vẫn còn một số thắc mắc cần phải kiểm chứng lại.

Vòng phát sóng trực tiếp lần này có tất cả bao nhiêu người chơi? Tỉ lệ giữa tân thủ và tay chơi lão làng là bao nhiêu? Và trong những người đó có phải đã có người bị dính chưởng rồi hay không?

Vân Đoàn cất kỹ đồ vật, chạy chậm xuống tầng dưới.

Cảnh Dục đang đứng ở đại sảnh, anh đứng ngược sáng, khẽ rũ mắt, nói gì đó với Điền Bảo.

Lần đầu tiên Vân Đoàn nhìn thấy dáng vẻ anh dịu dàng như vậy.

Cô cũng giống với các nữ sinh khác thấy chàng trai đẹp trai thì sẽ nhìn nhiều hơn một chút.

Nhưng Vân Đoàn tuyệt đối sẽ không tiến lên bắt chuyện hay làm cái gì khác.

Cô hiểu rõ tình huống của chính mình, ngoài đi học kiếm tiền, cô không gánh vác thêm được bất kỳ khoản chi tiêu nào khác.

"Anh, dáng vẻ của anh đẹp trai như vậy nếu mặc đồ ở chỗ chúng em, nhất định sẽ rất rất đẹp trai.”

Giọng nói của Điền Bảo đột nhiên vang lên, còn mang theo tiếng cười giòn tan vang vọng khắp đại sảnh của khách sạn.