Chương 1

Liễu Trà co ro đi theo sau đại đội quân nhân lẫn người bình thường, đây là tháng thứ hai sau khi tận thế ập đến, cậu đi theo quân đội đóng quân phía trong núi, nơi này không chỉ nhiều muỗi, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm cực cao còn thường xuyên ăn không đủ no.

Cậu hiện tại đang xếp hàng lãnh phần cơm trưa hôm nay, chịu trách nhiệm phát cơm cho bọn họ là một đồng chí phụ trách bếp núc trong quân đội, mọi người ở hiện trường ai nấy đều im lặng lãnh thức ăn rồi trầm mặc rời đi.

Không khí tràn ngập sự u uất và áp lực, trong mơ hồ còn có thể nghe thấy thấp thoáng đâu đây tiếng khóc trầm thấp cùng tiếng an ủi.

Đứng trước cậu là một bà lão đang khẩn cầu đồng chí phụ trách bếp núc có thể phát cho bà thêm một phần đồ ăn.

"Đồng chí, xin rủ lòng thương phát thêm cho tôi một phần, ông nhà tôi thân thể không khoẻ, không thể tới xếp hàng." Bà lão một đầu tóc bạc, giọng nói cầu xin mang theo sự già nua thật sự vô cùng đáng thương. Ít nhất đó là điều Liễu Trà đứng đằng sau bà cảm thấy vậy.

Đồng chí phụ trách bếp núc gõ gõ chậu cơm, nghiêm túc cự tuyệt: "Không được, bà cố nội à qui củ nơi này bà cũng biết rồi."

Liễu Trà tự cảm thấy bản thân rất có tình người, nhưng cậu không có can đảm bước lên, cậu có thể lý giải quy củ của quân đội, đồ ăn dù có nhiều như vậy, nhưng mỗi người lãnh một phần, chung quy cũng chẳng còn lại là bao.

Đây cũng là phòng ngừa có một số người muốn lấy nhiều phần hơn người.

Bà lão phía trước há miệng thở dốc như muốn nói thêm điều gì, người ở đằng sau đã bực bội lên tiếng.

"Phía trước! Làm gì mà lâu vậy!"

"Đúng thế! Chúng tôi ai cũng đói chứ!"

"Phiền nhanh lên một chút được không? Ở đây còn có trẻ nhỏ!"

Từng tiếng thúc giục từ phía sau vang lên như bùa đòi mạng, bà lão cúi đầu thất vọng tập tễnh rời đi.

Hốc mắt Liễu Trà nong nóng, nhìn thân ảnh rời đi kia phảng phất như nhìn thấy viện trưởng cô nhi viện, cậu cầm đồ ăn đi vào lều trại của bà lão.

"Bà ơi... Mấy đồ ăn này bà cầm hết đi ạ." Liễu Trà ngồi xổm trước lều, nhét vào trong ngực bà lão, sau đó nhanh chóng cúi đầu chạy.

Bà lão ngơ ngác nhìn về hướng người đã chạy đi xa kia, còn chưa kịp hồi thần.

Sau lại thở dài, xem ra bà gặp được người tốt bụng, ở thời buổi này người có thể nguyện ý cho bà đồ ăn không nhiều, bà và chồng cũng đã nhiều ngày chưa được ăn no, nên cũng không ra vẻ, quay đầu nhìn ông lão nằm trong lều.

Cười miễn cưỡng "Xem, tôi ở đây cũng có, ông cứ ăn đi."

"Thật là một đứa trẻ tốt." Ông lão cảm thán một chút.

Vợ chồng họ đều là giáo viên, hai người được cứu ra từ trong trường học, một đường đi theo quân đội tìm cách tới đại bản doanh.

Liễu Trà lúc này ngồi xổm trên mặt đất, cậu đói bụng nhìn cỏ trên đất, nắm một ít cỏ thoạt nhìn tương đối sạch sẽ bỏ vào miệng.

Cậu đột nhiên thấy nhớ nhà, tuy rằng ở cổ đại cậu là con vợ lẽ, nhưng tốt xấu gì sinh hoạt vẫn thuận lợi, không cần phải chịu đựng mùi vị bị đói, cũng không cần phải trốn đông trốn tây như vậy.

Hơn nữa đã hai tháng rồi cậu chưa được tắm, trên người toả ra một chút mùi hôi.

Cậu ngẩng đầu nhìn thời tiết âm u, áp lực khiến người ta có chút không thở nổi, giống như sắp có chuyện lớn chuẩn bị xảy ra vậy.

Tối đến, Liễu Trà trở lại lều.

Bên trong tổng cộng có bốn người, mà cậu lại ngủ ở góc trong cùng, mấy người kia đều không muốn đến gần cậu, bởi mùi phát ra từ cơ thể cậu thật sự làm người khác khó có thể tiếp thu.

Cậu mím môi tự giác rúc vào góc trong cùng bên cạnh, chăn bị ba người kia chiếm lấy, cái lạnh của tiết trời ban đêm khiến cậu hơi phát run.

Đột nhiên bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ồn ào, còn có tiếng bước chân dồn dập hỗn độn, Liễu Trà chấn kinh mở bừng mắt, phát hiện bên ngoài có ánh sáng, còn có tiếng quân đội kêu to.

"Hiện tại lập tức lên xe! Lập tức lên xe!"

Liễu Trà lập tức muốn bò ra ngoài, lại bị ba người còn lại đẩy ra, trong lúc hỗn loạn còn có người đạp cậu một cái.

Một cú này vừa lúc đá phải bộ ngực đang trưởng đau của cậu, Liễu Trà nháy mắt cuộn tròn thân mình, nước mắt lưng tròng nhìn ra ngoài.

"Hiện tại! Lập tức! Lập tức lên xe! Thời gian không đợi người!"

Bên ngoài truyền đến tiếng thúc giúc.

Liễu Trà đành phải ôm đau chạy ra ngoài, đa số mọi người đều đã lên xe, đoàn xe chứa đầy người đều đã bắt đầu xuất phát, từ cửa lớn bị phá hỏng và bốn phía xung quanh xông ra rất nhiều tang thi, một vài người dẫn đầu lớn miệng thét chói tai.

Trong khoảng thời gian ngắn tràn ngập tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng trẻ con khóc, mọi người đều sau nối đuôi trước hoảng loạn bò lên xe.

"Chạy mau! A a a a a!!!" Một người phụ nữ nhanh chóng chạy vụt qua Liễu Trà.

Trong lúc cậu muốn chạy tới ôm lấy đứa trẻ bị lạc, một bóng người nhào lên người đứa trẻ, nháy mắt một vũng máu lớn phun ra, mọi người đều la hét thất thanh.

Không ai dám tiến lên, miệng đứa nhỏ kia đã bị cắn rứt, xương cốt trắng bóng lộ ra, tang thi kia đang tập trung thưởng thức bữa tiệc lớn dưới thân.

Liễu Trà hoảng sợ che miệng tránh cho bản thân phát ra tiếng thét, hoảng loạn tìm kiếm đoàn xe.

Lúc này mới phát hiện từ khi nào mấy chiếc xe còn lại giờ đã chỉ còn vài người cùng một ít quân nhân cầm súng.

Tang thi từ bốn phương tám hướng lấy tốc độ cực nhanh xông lên. Liễu Trà hoảng sợ chạy vào rừng, bỏ lại tiếng súng và tiếng la hét phía sau.

Nước mắt giống như trân châu đứt sợi thi nhau rơi xuống, quần áo trên người cậu bị bụi cây cắt phải, Liễu Trà cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn rõ đường đi phía trước, sợ có tang thi đuổi theo phía sau cậu.

Dưới sự cố gắng của cậu cuối cùng cũng nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi rừng đi vào huyện thành.

Vừa mới chạy ra cậu liền phát hiện trên đường có vài con tang thi, mặt đất dưới ánh trăng lấp loáng vài màu sắc khác nhau, quanh hơi thở loáng thoáng mùi máu, Liễu Trà lại muốn khóc, cậu trốn ở sau thân cây chờ không còn tang thi nữa mới rón rén bước ra.

Cậu khom người dán sát vào vách tường, hai mắt ngập nước cảnh giác nhìn chung quanh, phát hiện không còn gì nguy hiểm mới thật cẩn thận di chuyển cẳng chân. Đầu nhỏ ló ra phát hiện có rất nhiều tang thi lang thang trên đường, giữa các toà nhà dân cư và trung tâm thương mại cũng rất nhiều.

Toà nhà cậu đang dán lên là một cái xưởng, cậu ghé vào vách tường mở to mắt nhìn vào, bên trong tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không ra.

Chỉ có thể ngửi được mùi máu tươi từ bên trong toả ra, cậu muốn đi vào, nhìn thời tiết hẳn sẽ có mưa, cậu hơi do dự, lại nhìn thi thể cụt tay nằm cách đó không xa, trong lòng hoảng sợ.

Những chuyện trải qua suốt hai tháng nay không lúc nào không đổi mới cực hạn chịu đựng của trái tim cậu, đứng ở góc cửa hẳn là không có vấn đề gì.

Nghĩ vậy, cậu bắt đầu di chuyển chân nhỏ.

Cậu ở bên ngoài phát hiện bên trong có một cái thùng tròn lớn, bò vào hẳn là có thể ngủ ngon.

Vì thế cậu chậm rãi nương theo ánh trăng đi tới phía bên kia, không dám phát ra một tia tiếng vang.

Rất nhanh sau đó bên ngoài bắt đầu đổ mưa to, từng hạt mưa tuôn ào ạt như suối nhưng ánh trăng vẫn treo giữa không trung như cũ, cùng lúc kéo đến còn có tiếng bước chân tang thi và âm thanh gào rống.

Liễu Trà bắt đầu ức chế không được mà phát run, hốc mắt nhanh chóng đong đầy nước mắt.

Cậu nhìn nước mưa từ bên ngoài thổi tới, cảm thấy chung quanh có chút an tĩnh tới quỷ dị.