Chương 2

Miệng nhỏ hồng nhuận khẽ nhếch, nước mắt theo gò má trượt vào trong khoang miệng, dạ dày không chút đồ ăn lúc này bỗng nóng ran.

Đột nhiên Liễu Trà phát hiện có thứ gì đang nhìn chằm chằm cậu, đây là tín hiệu nguy hiểm, cẳng chân nhịn không được lui về sau một bước, chỗ tối của nhà xưởng tựa hồ đang che giấu một thứ so với tang thi càng nguy hiểm càng khiến con người cảm thấy sợ hãi hơn.

Cậu nghĩ cậu hối hận rồi, chậm rãi di chuyển muốn lui ra ngoài, cũng chính vào một khắc này, một bóng đen trong phút chốc bay vụt qua trước mắt cậu, chuông cảnh báo của Liễu Trà vang lên, cậu nhanh chóng xoay người muốn chạy, không ngờ khoeo chân bị người đá một cái, cậu mất khống chế quỳ rạp xuống đất, hai cánh tay bị vặn ra sau.

Liễu Trà sợ run lập cập, sau khi nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hít thở cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp khô ráo xuyên thấu qua lớp áo sơ mi mỏng sưởi ấm làn da Liễu Trà, đây chắc hẳn là người, Liễu Trà nghĩ vậy rồi đánh bạo cất lời.

"Làm, làm ơn thả tôi ra, tôi không phải tang thi." Liễu Trà thút thít mềm mại nói.

Người đằng sau không nói gì, cậu lại tiếp tục run rẩy đáng thương nói.

"Tôi chỉ muốn vào tránh, tránh mưa."

Người đằng sau vẫn không nói một lời, nước mưa từ ngoài xưởng bị gió thổi vào, hắt lên mặt Liễu Trà, làm cậu bị lạnh đến mức phát run, phía sau vẫn lặng ngắt như tờ.

Tựa hồ đang cân nhắc lời nói của cậu có mấy phần đáng tin, dưới áp suất thấp đến nghẹt thở, Liễu Trà kìm không nổi phát ra tiếng khóc nức nở, mềm mềm mại mại giống như động vật nhỏ bị bắt nạt, làm người ta động lòng thương cảm, có lẽ là nhờ biểu hiện yếu đuối của cậu, người phía sau dứt khoát buông tay cậu ra làm Liễu Trà té lộn nhào ra phía ngoài cửa xưởng.

Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng còi ô tô cùng tiếng súng, còn có tiếng hò hét điên cuồng của vài người.

"Ố Ồ!! Đến đây!! Bố mày ở đây!!"

"Ố~ Trước mặt có cái trung tâm thương mại!!"

"Lấy pháo ra đây!!!"

Chỉ thấy trong tay mỗi người trên chiếc xe vận tải kia đều cầm một khẩu AK, múa may vũ khí nóng trên tay, một bộ dạng không sợ trời không sợ đất.

Tang thi xông lên bị bánh xe lớn đè nghiến trên mặt đất thành bánh nhân thịt, vài con nhảy lên bị đạn xuyên qua đầu ngã xuống đất lăn vài vòng, da thịt bị mặt đất thô ráp cọ xát rơi rớt hơn nửa.

Liễu Trà nhìn thấy hàng ngàn tang thi đang chạy như điên về phía này, mùi máu tươi theo mưa gió ngày càng dày đặc, cậu quyết định kéo đôi chân mềm nhũn của mình lên chạy.

Cậu vừa quay người liền đυ.ng phải một l*иg ngực rắn chắc, hai tay theo bản năng nắm lấy vạt áo của người đàn ông, cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chỉ có thể nhìn thấy quai hàm sắc bén cùng hầu kết mê người của người này, trên người hắn toả ta hương thơm dễ chịu cùng hơi thở ấm áp khiến cậu nhịn không được muốn chui vào vòng tay của hắn.

"Mau, mau đi thôi." Liễu Trà kéo kéo vạt áo của hắn.

Người đàn ông cúi đầu, nhíu mày nhìn người trong ngực mình, đôi mắt hoa đào sũng nước ánh lên vẻ sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương nhìn hắn.

Sau khi quan sát hai giây, hắn xoay người đi vào trong nhà xưởng, Liễu Trà sợ hãi nhìn nhìn phía sau, vội vàng đuổi kịp người nọ.

Chỉ thấy hắn lấy ra gậy huỳnh quang, ổn trọng đi lên tầng hai, Liễu Trà đi theo phía sau hắn thấy rất nhiều tang thi, cậu co rúm người, sợ tới mức giật nảy mình, cẩn cẩn thận thận dẫm lên dấu chân của hắn.

Ngưới phía trước kia hiển nhiên không thèm để ý đến cậu, Liễu Trà lúc này sợ chết khϊếp.

Cậu thấy người đàn ông bước vào văn phòng, văn kiện nằm rải rác tứ tung như tuyết rơi trải trên mặt đất, dưới ánh sáng gậy huỳnh quang chiếu rọi có chút chói mắt, trên bàn chỉ có tang thi đã bị chặt đi tứ chi, chỉ để lại đầu và thân thể phát ra tiếng gầm rú trầm thấp, quần áo rách nát treo trên thân thể nó, bụng bị đυ.c thành một cái động lớn, nội tạng bên trong bị moi ra, treo lủng lẳng, trên đầu nó vẫn còn đang đội mũ bảo hộ lao động.

Liễu Trà bị doạ thấp giọng thét chói tai, một màn máu me quá mức này khiến cậu sợ hãi nhào đến sau lưng người đàn ông phía trước.

Người nọ dừng lại một chút, rồi tiếp tục tiến về phía trước, Liễu Trà dính sát vào hắn.

Liễu Trà cảm thấy hắn lợi hại vô cùng, dưới khung cảnh như vậy mà vẫn có thể như cũ vững như Thái Sơn.

Chỉ thấy người đàn ông ngồi trên ghế ông chủ, hai chân thon dài đáp trên mặt bàn, hai tay khoanh trước ngực, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Liễu Trà cúi đầu nhìn bốn phía, bên ngoài tối om, chỉ có trong văn phòng còn sót lại chút ánh sáng, cậu ngồi xuống dưới đất, mặt dán sát vào bàn, tựa hồ cảm thấy an toàn, thần kinh căng thẳng chậm rãi thả lỏng, mơ mơ màng màng trong chốc lát liền ngủ say như chết.

Sáng hôm sau, Liễu Trà híp mắt, bị tang thi trước mặt doạ tới mức hồn phi phách tán, hoá ra tang thi ở trên bàn hội nghị tối qua không biết từ lúc nào đã bò đến trước mặt cậu.

Xương trắng âm âm trầm trầm loã lồ trần trụi lộ ra ngoài, một bên nhãn cầu treo lủng lẳng trên mặt, lúc này đang cố gắng di chuyển thân thể mình.

Liễu Trà vội vã đứng dậy rời đi, bấy giờ mới phát hiện người đàn ông tối qua đã biến mất, chỉ có đồ vật còn để lại trên mặt bàn mới giúp cậu chắc chắn rằng người nọ còn trở về.

Cửa văn phòng bị tuỳ tiện mở ra, Liễu Trà đi ra bên ngoài chỉ thấy tang thi bị đánh chết nằm rải rác khắp nơi, phía dưới bọn nó đều chảy ra một vũng máu, xem ra là kiệt tác của người đàn ông tối qua.

Thật cẩn thận né tránh thi thể trên mặt đất, cậu đi vào phòng vệ sinh tầng hai giải quyết nhu cầu sinh lý, đây là lần dùng nhà vệ sinh bình thường đầu tiên của cậu kể từ tận thế đến nay, đi vệ sinh xong nhân tiện rửa mặt luôn.

Sau khi vệ sinh xong, cậu ngoan ngoãn quay trở lại văn phòng chờ người đàn ông kia, người lợi hại như vậy cậu nhất định phải theo sát, nói không chừng còn có thể gặp được đội cứu trợ.

Cứ như vậy, Liễu Trà ở văn phòng tìm một chỗ ngồi ngoan ngoãn chờ người đàn ông trở về, vào lúc cậu mơ màng chuẩn bị ngủ đến nơi thì người nọ cuối cùng cũng trở lại.

Đây là lần đầu tiên Liễu Trà nhìn thấy một người có khí thế đến như vậy, người đàn ông thân hình vạm vỡ, khuôn mặt lạnh lùng, lông mày sắc bén nhìn qua vô cùng không dễ chọc.

Thấy người đàn ông cầm ba lô trên mặt bàn, Liễu Trà nhận thấy hắn hẳn là muốn rời đi, lập tức vội vàng tiến lên.

"Xin, xin hỏi anh có thể đưa tôi đi cùng được không?" Liễu Trà vội vã hỏi "Tôi sẽ ngoan ngoãn, còn có thể ừm giúp..." thanh âm của Liễu Trà dưới ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông càng lúc càng nhỏ.

Chỉ thấy người đàn ông xoay người rời đi, Liễu Trà vội vàng theo sau, gấp đến độ nước mắt lưng tròng lại không dám tiến lên giữ chặt người ta, đành phải lẽo đẽo từng bước theo sau, giống như cái đuôi nhỏ vậy.

Liễu Trà cho rằng người đàn ông không xua đuổi cậu tức là có ý chấp nhận rồi, chờ đến lúc người đàn ông kéo cửa xe jeep ngồi vào ghế lái, Liễu Trà lập tức kéo cửa ghế phụ ra.

Người đàn ông híp hai mắt lại, vẻ mặt khó chịu nhìn Liễu Trà, Liễu Trà bị khí phách từ trên người hắn phát ra làm cho sợ tới mức không kìm được mà phát run.

Cậu đáng thương hề hề nâng khuôn mặt nhỏ đầm đìa nước mắt lên, đôi mắt ngấn nước long lanh mềm mại nhìn hắn, chóp mũi nhỏ hồng hồng, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt hơi hé mở, hai gò má trắng nõn non nớt như trứng gà lột vỏ.

"Xin anh đưa tôi đi cùng, tôi có thể làm bất cứ điều gì."

Thanh âm mềm mại mang theo chút khẩn cầu cùng đáng thương.

Người đàn ông đẩy đẩy quai hàm, trong mắt tràn đầy du͙© vọиɠ bị kìm nén, hắn cong cong khoé môi đạp côn, xe jeep nhanh chóng phóng một mạch trên đường, tang thi nghe thấy tiếng mà đến chạy như điên phía sau, Liễu Trà nhìn đám tang thi đuổi theo mà khϊếp sợ không thôi.

Sau khi an toàn, Liễu Trà ngồi trên ghế phụ gật gù sắp ngủ, cậu thật sự rất đói, chỉ có ngủ mới có thể giảm bớt cảm giác đói khát này phần nào.

Hoắc Xuyên nhìn người thanh tú mềm mại bên cạnh, tâm tình bỗng có chút vui vẻ, chỉ là trên người cậu toả ra mùi hôi làm hắn khó chịu nhíu mày, yên lặng mở cửa kính xe để gió lùa vào.