Chương 5

Liễu Trà cảm thấy đùi mình dường như bị một cái gậy cứng rắn chọc vào, có chút không thoải mái vặn vẹo.

Cậu càng vặn, cây gậy kia càng kề sát, bỗng cậu nghe được tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông, sợ tới mức mặt nhỏ trắng bệch, tưởng rằng bản thân lộn xộn động đến miệng vết thương của hắn, lập tức ngoan ngoãn dừng động tác lại.

"Tôi còn chưa biết tên của anh, có thể nói cho tôi biết không?" Liễu Trà nhìn về phía cái quạt nhỏ trên đỉnh đầu.

"Hoắc Xuyên."

Hơi thở nóng nỏng xâm nhập vào ốc tai Liễu Trà, ngứa đến mức khiến toàn thân cậu phát run, hơi rụt rụt đầu, lặng lẽ dịch xa một chút.

Hoắc Xuyên chống đầu, không tiếng động thở dài, thật không dễ chịu.

"Tôi tên Liễu Trà, là cô nhi, năm nay 22 tuổi." Liễu Trà mềm mại giới thiệu, "Có thể gọi anh là Hoắc đại ca được không?"

"Sao cậu chắc chắn rằng tôi lớn tuổi hơn?"

Liễu Trà quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Xuyên, lập tức nịnh nọt nói, "Không không không, em cảm thấy anh so với em lợi hại vô cùng, người lợi hại hơn đương nhiên là đại ca rồi."

Hoắc Xuyên cong môi cười, lời này nghe rất êm tai.

Nhìn thấy nụ cười của người đàn ông, Liễu Trà hỏi lại: "Vậy em có thể gọi anh là Hoắc đại ca không?"

"Ừm."

Nhận được sự chấp thuận của người đàn ông, Liễu Trà thở phào nhẹ nhõm, dù sao không biết cách xưng hô chung quy cũng không phải là chuyện lớn.

Chân Hoắc Xuyên chen vào giữa hai chân Liễu Trà, đầu gối đỉnh ở nơi tư mật của cậu, bàn tay to lớn không biết từ lúc nào đã quấn lấy vòng eo thon của Liễu Trà, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát da thịt mịn màng non nớt.

Sự chú ý của Liễu Trà tất cả đều tập trung vào tâm tình của Hoắc Xuyên, chỉ khi tâm tình của vị đùi lớn này tốt, cậu mới có thể tiếp tục đi theo bên người hắn.

Hoắc Xuyên lại một lần nữa thở dài trong lòng, cảm giác thật sự không dễ chịu, liền đứng dậy rời đi.

Thấy Hoắc Xuyên đứng dậy rời đi, Liễu Trà bị bỏ lại cũng vội vàng đứng dậy đi theo hắn.

Trời đã tối, Hoắc Xuyên lại quen nghỉ ngơi trong xe, đối với hắn mà nói, xe so với nhà càng an toàn hơn.

Hai người nghỉ ngơi qua một đêm.

Rạng sáng, Hoắc Xuyên chậm rãi lái xe tới đồn cảnh sát phía đối diện.

"Thanh Mang, có nhìn thấy chiếc xe dưới lầu kia không?"

"Thấy, thì sao?" Câu hỏi của người phụ nữ không nhận được tiếng đáp lại, cô quay đầu, buồn bực nhìn người bên cạnh, "Bạch Thoại Thiên, làm sao vậy?"

"Thanh Mang, chúng ta có thể thoát khỏi đây rồi." Người đàn ông tên Bạch Thoại Thiên nặng nề nhìn chiếc xe jeep dưới lầu.

"Ý anh là muốn cầu cứu người dưới lầu?"

"Phải!"

"Nhưng..." Thanh Mang thấy tiếng gào rống truyền đến từ phía sau cửa có chút do dự.

Bạch Thoại Thiên nghiêm mặt nói: "Chúng ta ở đây có sáu người, lương thực nhiều nhất cũng chỉ đủ dùng cho một ngày, không có đủ thức ăn cũng đồng nghĩa với việc sẽ chôn thây ở chỗ này."

Thanh Mang chần chờ một chút, "Vậy thử hỏi ý kiến mọi người trước xem."

"A Minh, Viagra, chị dâu, Thoại Thiên dự định rời khỏi nơi này, mọi người thấy sao?"

"Rời đi? Chúng ta làm sau có thể chạy ra ngoài với nhiều tang thi như vậy sau cửa chứ?" A Minh, người đang ngồi trên ghế sô pha nghi hoặc hỏi.

"Dưới lầu có chiếc xe, chúng ta sau khi rời khỏi đây có thể kêu cứu người trong đó." Bạch Thoại Thiên nhìn thoáng qua mọi người.

Viagra vừa nghe trên xe có người lập tức cau mày, "Nhìn xem."

Lúc bọn họ ra tới ban công liền bắt gặp một người đàn ông cao lớn đang đứng dựa vào cửa xe.

"Tôi tán thành với kế hoạch của Thoại Thiên, tôi vừa kiểm tra lại, chúng ta cũng không còn dư lại nhiều đồ ăn." Viagra lập tức đồng ý khi nhìn thấy khẩu súng trên người người đàn ông.

"Đó hình như là xe jeep quân dụng." A Minh ở một bên gần như thò cả người ra ngoài.

"Cậu nói quân dụng? Làm sao cậu phát hiện được? Người đàn ông kia là quân nhân?" Thanh Mang hỏi liên tiếp ba câu hỏi, nếu là quân nhân, vậy bọn họ hẳn sẽ được cứu.

Sau khi nhìn rõ biển số xe, A Minh mới nói tiếp: "Biển số xe là quân dụng, nhưng không biết có phải quân nhân hay không, nhưng nhìn khẩu súng anh ta mang theo thì hẳn là như vậy."

"Vậy tốt quá rồi, chúng ta kêu hắn tới đón chúng ta đi xuống đi." A Vi đương nhiên nói, vui mừng không kể xiết.

Mọi người vừa nghe xong cũng cảm thấy phi thường vui vẻ, sôi nổi cảm thấy được cứu rồi.

"Nhưng... Hắn chỉ có một mình, làm sao có thể đánh thắng nhiều tang thi trong toà nhà như vậy?" A Minh không giống những người khác, ngược lại lo lắng hỏi.

"Sao lại không thể! Cậu xem người kia, dáng người cao lớn cường tráng, mấu chốt là trên tay còn cầm súng, quân nhân bảo vệ thường dân như chúng ta không phải là việc nên làm sao!" Viagra tự tin phản bác.

"Vậy chị Thanh Mang thì sao?" A Minh quay đầu hỏi Lý Thanh Mang.

Lý Thanh Mang trầm tư vài giây, "Tôi cảm thấy A Minh nói có lý, vậy đi chúng ta thoả hiệp một chút."

"Thoả hiệp thế nào?" Bạch Thoại Thiên có chút bất mãn hỏi, những người khác cũng đồng dạng cảm thấy như vây.

"Chúng ta cùng lấy các loại dao có thể sử dụng trong nhà, không thể chỉ ngồi chờ hắn tới, nhất định phải liên thủ chống đỡ." Lý Thanh Mang ngẩng đầu nhìn mọi người.

Sắc mặt của A Vĩ và Bạch Thoại Thiên đều biến đổi, mà A Minh lại tán thành gật đầu đồng ý.

"Chị dâu, chị thấy sao?" Lý Thanh Mang ôn nhu hỏi Lý Hạnh Nhi, người vẫn luôn không lên tiếng.

"Mọi người thấy được là được rồi." Lý Hạnh Nhi không chút để ý trả lời.

Hoắc Xuyên đương nhiên cảm nhận được mấy tầm mắt ở trên lầu, hắn không có hứng thú lãng phí sức lực trên người lũ phế vật, xoay người mở cửa ghế phụ đánh thức người bên trong.

Liễu Trà dụi dụi mắt, ngáp một cái: "Đi đâu vậy?"

Hoắc Xuyên thần sắc lãnh đạm, không muốn phí lời "Xuống xe."

Liễu Trà đương nhiên nhận ra thái độ của hắn, lập tức ngoan ngoãn xuống xe bám theo sau hắn.

"Vĩ Ca! Mọi người nhìn xem, bọn họ có hai người! Hơn nữa bọn họ đang rời đi!" A Minh với ánh mắt sắc bén kêu lên.

"Đi? Vậy chiếc xe kia không phải là trở thành của chúng ta sao?" Ánh mắt Bạch Thoại Thiên hơi sáng lên.

Nghe được lời của Bạch Thoại Thiên nói, Vĩ Ca nhìn bóng lưng của Hoắc Xuyên, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

"Chúng ta tự đi xuống đi, không cần hắn." Vĩ Ca nói xong lập tức chuẩn bị dụng cụ chạy trốn.

Lý Hạnh Nhi lắc cái mông lớn cũng xoay người theo sau.

Lý Thanh Mang và A Minh tuy rằng khó hiểu tại sao đột nhiên không cần người tới cứu nhưng vẫn đi theo mọi người chuẩn bị.

Hoắc Xuyên cách đồn cảnh sát không xa, nhíu mày, trước mặt truyền đến tiếng kêu thảm thiết, một người đàn ông nghiêng ngả lảo đảo chạy tới cục cảnh sát, theo ngay sau là hai ba tang thi đang rít gào.

Hắn còn tiếp tục kêu gào vậy kết cục chỉ có thể gọi ra thêm vài con tang thi.

Quả nhiên, vài giây sau, mấy chục tang thi từ các con hẻm xung quanh lao ra như điên, nhào thẳng về phía người đàn ông.

Người nọ thất tha thất thểu té ngã ở trước cửa đồn cảnh sát, mới đập được vài cái đã bị lũ tang thi phía sau lôi ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết bị bao trùm giữa lũ xác sống.

Chỉ thấy một người thân mặc đồng phục cảnh sát cầm súng lục bắn thẳng vào lũ tang thi.

"Bang—Bang—..." Tiếng súng nổ liên tiếp bao trùm toàn bộ khu vực.

Liễu Trà sợ tới mức toàn thân run rẩy, móng nhỏ quyết đoán nắm chặt lấy vạt áo của Hoắc Xuyên, rúc ở sau lưng hắn.

Gân xanh của Hoắc Xuyên nổi lên, xoay người nắm lấy vuốt nhỏ non nớt của Liễu Trà định lên xe rời đi.

Cũng chính vào lúc này, những người vừa rồi ở trên lầu một đường chạy như điên về phía bọn họ, trên mặt họ dính đầy máu tươi doạ người, mà phía sau họ là hàng chục tang thi, bốn phương tám hương đều có tang thi lao tới, Hoắc Xuyên dùng đôi tay thon dài hữu lực ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Liễu Trà xoay người chạy về phía sau đồn cảnh sát.

Lúc này Liễu Trà mới thấy người vừa rồi kêu gào vươn cánh tay đầm đìa máu phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt: "Cứu... Cứu tôi... Cảnh sát... Đồng chí cảnh sát..."

Chỉ thấy lũ tang thi đó giống như bọn thú hoang phát ra tiếng gặm nhấm rợn người cùng tiếng gầm rú.

Người đàn ông phát ra tiếng thét tuyệt vọng, "Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa—"

Một màn người sống sờ sờ bị ăn sống chân thực khiến sắc mặt Liễu Trà tái nhợt, nước mắt không ngừng trào ra, tay nhỏ treo trên cánh tay rắn chắc của Hoắc Xuyên.

Cùng lúc với biến cố xảy ra, nhận thấy không thể cứu người đàn ông, viên cảnh sát quay người định mở cửa, lại phát hiện bên trong có ba người đang chặn lối vào của đồn cảnh sát.

Hoắc Xuyên dùng đôi chân dài của mình hung hăng đá mạnh về phía cửa, người bên trong đều bị chấn cho phải lui lại mấy chục mét, có thể thấy được sức lực của hắn lớn đến mức nào, Hoắc Xuyên ôm Liễu Trà vào cửa, viên cảnh sát cũng theo sau, vài người phía sau dưới sự giúp đỡ của viên cảnh sát cũng thuận lợi tiến vào.

Mọi người đồng tâm hiệp lực gắt gao chặn lại cửa, ngăn lũ tang thi lại bên ngoài, nhưng khi quay đầu lại thì thấy Hoắc Xuyên và Liễu Trà đang giơ cao hai tay.

"Cấm nhúc nhích!!!" Một tên cơ bắp trong tay cầm súng hung hăng quát.

Gã gầy gò đứng bên cạnh cũng tiếp lời: "Không muốn chết thì giơ tay lên!!"

"Mấy...Mấy người!" Viên cảnh sát tiến lên phía trước che chở người đằng sau, vẻ mặt đau lòng.

"Đồng chí, súng trên tay anh hẳn hết đạn rồi nhỉ?" Gã gầy gò lắc lắc khẩu súng trong tay nói.

"Tên mặc đồ đen bên kia, ném súng và dao trên người mày ra!" Tên cơ bắp híp mắt nhìn Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên thản nhiên ném súng và dao ra trước mặt bọn hắn, Liễu Trà nuốt nước miếng, khẽ meo meo nhích xa Hoắc Xuyên, sợ tai hoạ ập lên người mình, dù sao bản thân nhu nhược, chịu không nổi mấy quyền cước và đạn súng của mấy người đó, nếu Hoắc Xuyên bị đánh cậu ít nhiều còn có thể chăm sóc hắn, nhưng nếu là chính mình... Vậy nhất định không được.

Khoé mắt Hoắc Xuyên liếc thấy động tác nhỏ của Liễu Trà, trong lòng cười lạnh một tiếng.

"Mấy đứa chúng mày ngồi gọn vào trong góc đi." Tên cơ bắp nhặt khẩu súng Hoắc Xuyên ném trên mặt đất, hướng họng súng về phía trong góc.

"..."

Gã gầy gò vắt chân nhìn đám người trong góc thích thú.

Tên cơ bắp đang âm thầm quan sát Hoắc Xuyên, người đàn ông này thật sự quá đẹp, vai rộng, chân dài thẳng tắp, mông vểnh, cao 1m88, thân mặc quân phục chiến đấu càng khắc hoạ táo bạo từng đường nét cơ bắp của hắn.

Đây chính là người tình trong mơ của gã, gương mặt góc cạnh, mày kiếm, mắt sáng, răng trắng, môi hồng, quả thực chính là mẫu người lý tưởng của gã!

Ánh mắt của tên cơ bắp dần dần trở nên có chút dâʍ đãиɠ.