Chương 6

Bí mật bị kìm nén nơi đáy lòng bị Hoắc Xuyên câu ra, trong lòng như bị cào qua, ngứa ngáy không thôi.

Hoắc Xuyên ngồi xổm ở trong góc đương nhiên nhận ra tầm mắt nóng bỏng kia, hắn ngước mắt lộ ra đôi mắt phượng cong cong như móc câu, khoé miệng gợn lên nụ cười tà mị.

Nhìn thấy người đàn ông cười với mình, tên cơ bắp lập tức cảm thấy hạ thân sưng đau, chậm rãi dâng cao như cột cờ, suy đoán lẽ nào người này cũng là người giới này làm đáy lòng gã đột nhiên cảm thấy hưng phấn tới cực điểm, một kế sách dâʍ đãиɠ mà độc ác bỗng nổi lên trong đầu gã.

Liễu Trà ngồi xổm bên cạnh Hoắc Xuyên cúi đầu nơm nớp lo sợ, cậu muốn lặng lẽ giải thích với hắn nhưng lại sợ bị đám lưu manh kia gây chuyện, thành ra vẫn luôn nhăn nhó mặt nhỏ tính toán biện pháp.

Đồng chí cảnh sát bên này vẻ mặt cũng chán nản, anh dạy bọn họ cách cầm súng cũng bởi vì mong họ có thể tự bảo vệ mình, nào biết cuối cùng lại liên huỵ cả mình lẫn người vô tội chịu chung.

Bầu trời vốn có chút sáng dưới nỗ lực leo lên của thái dương, đã chậm rãi tránh thoát khỏi sự trói buộc của đường chân trời, cuối cùng đã hoàn toàn treo trên không trung.

Ánh mặt trời chói chang xuyên qua mặt kính chiếu rọi xuống mặt đất, từng hạt bụi mịn đang nhảy múa tung tăng trong không khí bị bại lộ không chút che giấu trước mặt mọi người dưới ánh dương loá mắt.

Mọi người ngồi xổm trong góc với nét mặt mệt mỏi, mùi mồ hôi và máu hỗn loạn hoà vào nhau, Liễu Trà dựa vào vách tường, chôn mũi ở khuỷu tay, hai mắt uỷ khuất long lanh ngấn nước, tóc mái lấm tấm mồ hôi lộn xộn dính loà xoã trước trán nhỏ giọng hướng Hoắc Xuyên khẽ nói: "Hoắc đại ca, em đói bụng."

Hoắc Xuyên thu hồi ánh mắt quan sát bên ngoài, mang theo chút thương tiếc nói: "Ngoan, Hoắc đại ca đi lấy đồ ăn cho em."

Hoắc Xuyên nói xong quay đầu nhìn tên cơ bắp đang thưởng thức bữa trưa.

"Này, mấy người đang độc chiếm thức ăn một mình sao?"

Thanh âm từ tính dễ nghe cắt ngang bữa ăn của tên cơ bắp, đồng thời thu hút sự chú ý của mọi người, tên cơ bắp ngừng đôi đũa trong tay, cười nửa miệng nhìn Hoắc Xuyên.

"Đương nhiên không phải, chờ bọn tao ăn xong, sẽ tới lượt chúng mày." Thanh âm tục tằng khàn khàn vang lên.

Hoắc Xuyên gật đầu, cũng không nói lý với hắn, Vĩ Ca và Bạch Thoại Thiên cùng liếc mắt nhìn Hoắc Xuyên, bọn họ ở chỗ này bị đối xử như cháu trai vậy, không dám hé răng nửa lời, người này gan thật lớn, còn dám liều mạng giao thiệp.

Bạch Thoại Thiên tâm tư lay chuyển, người đàn ông này khẳng định không phải người đơn giản, ngồi trong góc bên này kể cả hắn tổng cộng có bốn người đàn ông, Vĩ Ca trông giống con gấu lớn không nói, bản thân cũng không kém cỏi lắm, còn có viên cảnh sát kia, bốn người bọn họ xông tới đoạt súng trên tay lũ người xấu hẳn không khó, hơn nữa viên cảnh sát kia hẳn sẽ cố gắng hết sức bảo vệ bọn hắn chu toàn.

Nghĩ như vậy cũng không thấy có gì khó lắm, Bạch Thoại Thiên trong mắt sáng lên, cảm thấy hắn có thể làm được, hắn nhìn Hoắc Xuyên cách đó xa xa, thận trọng dịch tới.

Trong khi hai người trò chuyện, Liễu Trà ở bên cạnh lặng lẽ nghịch ngợm bàn tay to lớn của Hoắc Xuyên tận lực hạ thấp độ tồn tại của bản thân.

Buổi chiều rất nhanh đã tới, trong phòng không còn ngột ngạt oi bức nữa mà chậm rãi chuyển mát theo mặt trời xuống núi.

Nhìn sắc trời sẩm tối, tên cơ bắp liếc nhìn Hoắc Xuyên.

Hắn hướng tới gã lùn cao khoảng m5 đang si mê nhìn chằm chằm Lý Hạnh Nhi hét lên: "Thằng lùn!"

Gã lùn vẻ mặt bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, đi tới bên người tên cơ bắp hỏi: "Đại ca, có chuyện gì sao?"

"Lại đây." Tên cơ bắp vẫy vẫy tay, "Mày đi..."

Tên cơ bắp thì thầm gì đó với gã lùn, nhưng tầm mắt như lửa nóng vẫn luôn dán chặt vào Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên nhướn mày, nhìn qua thản nhiên lại tự đắc.

Gã lùn nghe xong kế hoạch của tên cơ bắp, hai mắt loé sáng, trên khuôn mặt đen đúa hiện lên nét tham lam đáng khinh, chỉ thấy hắn nở nụ cười hèn hạ đi tới trước mặt mọi người.

"Bọn tao đã bàn bạc một phen và cảm thấy chúng ta nên làm lành với nhau, như vậy đối với mọi người đều tốt hơn."

Gã gầy gò vừa nghe lời này, lập tức gác chân hướng về phía tên cơ bắp hô: "Đại ca, cái này..." Nhưng bắt gặp vẻ mặt hưng phấn của tên cơ bắp, hắn liền nuốt lời nói chuẩn bị ra tới bên miệng xuống.

Mọi người trong góc đều ngẩng đầu lên nhìn gã lùn, Lý Thanh Mang trên mặt đầy nước mắt, còn có vết máu tươi bị nước mắt xẹt qua thành một vệt, bộ dạng hơi kinh hãi, nước mũi treo lơ lửng trước không trung cũng không thấy cô đưa tay lau, gã lùn trong mắt loé lên tia ghét bỏ.

"Các anh sẽ thả chúng tôi đi dễ dàng vậy sao?" Đồng chí cảnh sát mặt chữ điền là người đầu tiên lên tiếng.

Anh thấy được những người này hẳn sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ như vậy.

"Chúng ta đã nhiều ngày phải sống trong cảnh nơm nớp sợ hãi, hôm nay có đông đủ đồng bào tới vậy, thế nào cũng phải có tiết mục biểu diễn tài năng phải không?"

"Tài năng?"

"Nhảy múa? Ca hát?"

Gã lùn nhìn đám người đang nghị luận sôi nổi phía dưới, mỹ mãn gật gật đầu, nụ cười tục tĩu trên mặt càng lúc càng ghê tởm, hàm răng vàng khè chói mắt cùng bựa răng thật dày lộ ra trước mặt Liễu Trà, cậu cảm giác như thật sự ngửi thấy hơi thở buồn nôn rợn người kia, lập tức ghét bỏ nhích sát lại gần Hoắc Xuyên.

Tên cơ bắp vừa nhìn thấy Liễu Trà trắng như tuyết bên cạnh Hoắc Xuyên, sắc mặt đen như đáy nồi.

"Hoắc đại ca, gã muốn chúng ta đi lên biểu diễn sao?" Liễu Trà quay đầu, tò mò hỏi Hoắc Xuyên, theo cậu mà nói, biểu diễn tài năng đương nhiên là giống như con hát vậy, cậu là một người đọc sách, làm sao có thể làm những việc mất mặt như vậy được, đó là một sự vũ nhục đối với cậu.

"Ừm." Hoắc Xuyên cười mị mị híp mắt nhìn chằm chằm cánh môi hồng nhuận của Liễu Trà, cổ họng không khỏi lăn lộn một chút.

Liễu Trà trên mặt viết rõ chữ cự tuyệt, nhăn mặt mang theo chút ý vị làm nũng "Em không biết biểu diễn."

"Không vội, để xem hắn muốn nói cái gì trước." Hoắc Xuyên ghé sát bên tai Liễu Trà, trong mắt tên cơ bắp giống như Liễu Trà đang dụ dỗ Hoắc Xuyên vậy.

"Mọi người hôm nay đều mệt rồi, liền diễn một tiết mục, giúp mọi người vui vẻ một chút." Gã lùn vừa nói vừa chắp tay sau lưng, bộ dạng giống như đạo diễn.

Người phía dưới chậm rãi nín thở theo từng lời gã nói, sợ người bị mời lên sẽ là chính mình.

"Vậy liền mời cô gái tóc vàng và anh bạn mặc đồ đen bên kia đi." Gã lùn hai mắt híp lại, nhìn thẳng vào phần ngực trắng bóng của Lý Hạnh Nhi, cất cao âm thanh vô nghĩa, người trong phòng đều im lặng như ve sầu mùa đông.

Tóc vàng và người đàn ông mặc đồ đen? Đám người phía dưới nhìn trái nhìn phải cuối cùng mới phát hiện người gã đang nói đến là Lý Hạnh Nhi và Hoắc Xuyên.

Liễu Trà âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ cánh tay Hoắc Xuyên, nghiêm túc nói: "Hoắc đại ca, đừng sợ, muốn biểu diễn cái gì cũng được."

Thấy cậu như vậy, Hoắc Xuyên trong lòng cười thầm, ngoài mặt vẫn vậy.

Hai người lần lượt tiến lên, tên cơ bắp và gã gầy gò lùi sang nhường chỗ cho bọn họ, ung dung ngồi trên sô pha.

Gã gầy gò không rõ nguyên do nhìn gã lùn diễn trò.

"Chúng mày làm theo lời tao nói đi." Du͙© vọиɠ đáng khinh và ghê tởm trong mắt gã lùn ngày càng lộ rõ, "Trước hết chúng mày phải cởi hết áo ra."

Vừa dứt lời lập tức có người phản đối, "Cái gì? Tôi không đồng ý!" Vĩ Ca lập tức đứng lên, hung tợn nhìn chằm chằm gã lùn.

"Mày là cái gì? Tao còn phải chờ mày đồng ý sao?" Gã lùn cũng không kém cạnh, mặt mũi nhăn nhó, giọng nói khản đặc.

Vĩ Ca siết chặt tay thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, mặt đỏ bừng bừng, "Người phụ nữ này là vợ tao!!"

"Bố mày cóc quan tâm đây là vợ đứa nào!" Gã lùn trợn trắng mắt "Không muốn ăn đạn thì cởi hết ra cho tao!" Gã vừa đổi giọng, tầm mắt rực lửa lập tức lại quay trở lại trước ngực Lý Hạnh Nhi.

Lý Hạnh Nhi sắc mặt tái nhợt, run rẩy cởϊ áσ ngoài, hai tay ôm lấy một mảnh cảnh xuân trước mặt.

Liễu Trà sợ tới mức che kín hai mắt, gã gầy gò lập tức dựng thẳng lưng, viên cảnh sát mặt chữ điền vội quay đầu thở dài, Bạch Thoại Thiên hai má đỏ ửng xấu hổ điều chỉnh tư thế, Lý Thanh Mang thở dài cũng quay đầu đi.

Chỉ có ánh mắt của tên cơ bắp ngừng lại trên người Hoắc Xuyên, thấy hắn còn chưa cởi, không khỏi thúc giục.

"Người anh em, cởi đi."

Hoắc Xuyên híp mắt giễu cợt nhìn tên cơ bắp cười, năm ngón tay thon dài loáng loáng mấy cái, lộ ra cơ ngực vạm vỡ và tám múi cơ bụng, Liễu Trà khẽ meo meo hé ra một cái khe, ánh mắt lưu luyến dừng lại trên người Hoắc Xuyên.

Thân dưới tên cơ bắp bị Hoắc Xuyên câu đến sưng to, nhịn xúc động muốn xông lên đè người xuống dưới thân xuống.

Liễu Trà phát ra tiếng kinh hô, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cơ thể Hoắc Xuyên, đúng là khác hoàn toàn so với cậu.

Hoắc Xuyên đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Liễu Trà, hắn chớp chớp mắt nhìn cậu, tên cơ bắp bị một màn trước mắt làm cho ghen phát điên, "Đợi đã!"

"Đại ca, làm sao vậy?" Gã lùn ngạc nhiên hỏi.

"Thay ả phụ nữ kia đi, đã là vợ người ta thì đem trả cho người ta đi." Tên cơ bắp bình tĩnh nói.

"Nhưng... Anh..." Gã lùn bị cắt ngang.

"Thay bằng đứa mặc đồng phục nữ kia đi."

Gã lùn chuyển hướng ánh mắt, có chút thất vọng, nhãi con gầy còm ốm yếu kia thoạt nhìn chẳng có gì hứa hẹn, hắn không cam lòng đổi người, muốn kéo ý tưởng của đại ca quay về.

"Đi lên cho tao!" Tên cơ bắp hướng nòng súng đen sì nhắm thẳng Liễu Trà.

Liễu Trà vừa thấy lửa đốt tới mình, luống cuống tay chân, "Tôi không phải phụ nữ!"

"Không phải phụ nữ thì tốt, vừa lúc biểu diễn cho mọi người một màn khác với bình thường." Tên cơ bắp híp mắt đánh giá Liễu Trà, "Mau lên!"

Liễu Trà bị tiếng rống của hắn làm cho giật mình, đây là lần đầu tiên có người mắng cậu như vậy, tưởng tượng đến cảnh phải cởϊ qυầи áo trước mặt mọi người, hai mắt cậu đẫm lệ, gò má ửng hồng, đáng thương cầu cứu Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên xoè tay tỏ vẻ, em xem đến tôi còn phải cởϊ áσ.

Không có biện pháp, Liễu Trà đành phải nhìn nhìn đoàn người bên dưới, mọi người ai cũng là một bộ dạng thương nhưng không thể giúp gì.

Vĩ Ca nhìn Liễu Trà dong dài lưỡng lự liền tiến lên đẩy cậu một cái.

"Cậu mẹ nó đi lên nhanh đi, thay cho vợ tôi."