Chương 7

Liễu Trà bị Vĩ Ca đẩy một cái loạng choạng thiếu chút nữa té ngã xuống đất, Hoắc Xuyên trong lòng không vui, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Vĩ Ca, ngay sau đó lại nở một nụ cười ác liệt lại đơn thuần, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, vì sắp được thoả mãn mục đích của mình mà cảm thấy hưng phấn.

Gã lùn giống như mất đi hứng thú đùa bỡn, chỉ đứng bên cạnh Lý Hạnh Nhi, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm áo ngực ren đỏ bên cạnh, gã không cao, chỉ hơn rốn người phụ nữ một chút, so với đàn ông, gã càng thích phụ nữ hơn, đặc biệt là loại phụ nữ ngực to mông lớn này.

Gần ba mươi tuổi vẫn chưa lấy vợ, thời còn ở quê ai ai cũng chế nhạo gã độc thân, kể từ lần ngủ với goá phụ Trương trong thôn, gã đã nghiện.

Chỉ tiếc quả phụ không may mắn sống sót như gã.

Bầu ngực tròn trĩnh này của người phụ nữ trước mặt không khác so với quả phụ lắm, nhưng gã sớm đã chơi chán bộ vυ" chảy xệ của quả phụ, quầng vυ" cao vυ"t trắng nõn như vậy là lần đầu tiên hắn thấy, trên người còn toả ra hương thơm ngào ngạt làm lòng người say mê.

Phụ nữ thành phố khẳng định chơi sướиɠ hơn trong thôn, nói vậy nơi mỹ diệu giữa hai chân kia tất nhiên còn tuyệt hơn vạn lần so với quả phụ, nếu có thể hưởng dụng nơi này một phen chắc chắn sẽ sướиɠ lên tiên!!! Gã lùn càng nghĩ, đầu óc càng lâng lâng, giống như vừa uống rượu xong.

Ánh mắt Lý Hạnh Nhi hiện tại đều tập trung trên người Hoắc Xuyên, nơi kia của người đàn ông này nhất định rất lớn, vừa đẹp trai lại có hương vị đàn ông, được ngủ với hắn một lần hẳn là không tồi, tốt hơn nhiều lần so với gã chồng như gấu nâu kia của cô, nhìn bề ngoài cường tráng như vậy nhưng bên trong lại là một quả dưa chuột héo, rất xin lỗi dáng người và cái tên của hắn, mỗi lần năm phút, luôn làm cho cô ngứa ngáy khó chịu lửa đốt nửa vời, nghĩ rồi cô lại liếc mắt nhìn Vĩ Ca một cái.

Mặc dù cô thích Hoắc Xuyên nhưng cũng không có hứng thú với việc biểu diễn đông cung sống.

"Tôi...Tôi..." Khuôn mặt nhỏ của Liễu Trà tái nhợt, nhỏ giọng nức nở, yếu ớt cố gắng muốn đổi người hoặc thay một tiết mục khác.

"Đợi chút!"

Một giọng nói đầy khí thế, không kiêu ngạo không siểm nịnh vang lên.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía người phát ra âm thanh, chỉ thấy anh từ bóng tối bước ra trước ánh nắng hoàng hôn, ánh mắt nghiêm túc chính nghĩa nhìn thẳng vào tên cơ bắp, cảnh phục trên người toát ra ánh sáng chói lọi.

Đối với những người khác, nơi này chỉ là một toà nhà bỏ hoang, nhưng đối với anh, đây là một nơi linh thiêng, không thể xảy ra những việc tục tĩu dơ bẩn như vậy được, anh phải tìm cách chế phục Vương Đại Toàn, để mọi người có cơ hội trốn thoát.

Tên cơ bắp vẻ mặt dữ tợn, gương mặt bất thiện nhìn chằm chằm anh.

"Để tôi tới thay đi, cậu buông tha cho anh bạn nhỏ này đi." Những lời này lọt vào tai Liễu Trà như thể âm thanh tuyệt đẹp nhất, cậu ngây ngốc nhìn viên cảnh sát.

Khoé miệng Hoắc Xuyên giật giật, vẻ mặt phức tạp đánh giá viên cảnh sát, hắn cảm giác cũng không cần thiết lắm.

Ngay tại thời điểm hắn suy nghĩ có nên kết thúc hay không, tiếng súng nổ "Bang—" một tiếng đánh gãy phút trầm tư của hắn, bên ngoài đột nhiên tụ tập rất nhiều tang thi, điên cuồng chen chúc ở cửa, gào thét đập cửa kính.

Mọi người bị doạ co rúm lại với nhau, Lý Hạnh Nhi thét chói tai ngồi thụp xuống, lấy hai tay bịt lỗ tai.

"Mày không nghe rõ lời tao nói hả!!?" Tên cơ bắp rống to giận dữ mắng, "Mày mẹ nó coi lời tao nói là trò đùa sao??! Đứa tao muốn là nó!!" Nói rồi một tay siết chặt cánh tay Liễu Trà, kéo cậu lên.

Gã gầy gò và gã lùn im tịt, nhanh chóng chạy lên bên cạnh tên cơ bắp bày ra động tác chuẩn bị bắn.

Liễu Trà bị tên cơ bắp làm cho sợ hãi vô cùng, khóc cũng không dám thành tiếng, nước mắt chảy xuống ào ạt, cậu cố gắng tách khỏi tên cơ bắp, trốn tới bên người Hoắc Xuyên, né tránh tầm nhìn của gã.

Hoắc Xuyên vẻ mặt không vui, trong lòng hung hăng ghi sổ cho hắn một bút.

Lý Thanh Mang ôm lấy viên cảnh sát bị trúng đạn, ấn tay lên bờ vai đang chảy máu không ngừng, mắt thấy máu chảy mãi không thôi, liền vội vàng lấy chiếc áo sơ mi trong ba lô ra xé thành từng mảnh để băng bó khẩn cấp.

"Vương, Vương Đại Toàn..." Đồng chí cảnh sát vẻ mặt không cam lòng, cố sức nâng tay chỉ vào mặt tên cơ bắp.

Tên cơ bắp không thèm chú ý đến anh, xoay người nhìn Hoắc Xuyên, "Nếu đã lên rồi, vậy bắt đầu biểu diễn đi."

Liễu Trà cảm nhận được ánh mắt hung ác như rắn độc của gã, tay nhỏ mềm mại đành phải run rẩy cởϊ áσ.

"Chúng mày đều phải nhìn cho tao, không được quay đầu!!" Tên cơ bắp hung tợn nhìn chằm chằm đám người trong góc.

Mọi người đành phải ngẩng đầu nhìn người trước mắt, gò má tái nhợt của Liễu Trà lộ ra tia ửng hồng, hàng mi cong vυ"t còn vương nước mắt, chóp mũi nhỏ nhắn thanh tú đỏ ửng, đôi mắt hoa đào như vừa trải qua lễ rửa tội bằng nước mắt long lanh động lòng người.

"Tôi có một yêu cầu!" Hoắc Xuyên nắm lấy tay nhỏ của Liễu Trà, quay đầu cười như không cười nhìn tên cơ bắp.

Đối mặt với Hoắc Xuyên, sắc mặt của Vương Đại Toàn dịu đi một chút, "Yêu cầu gì?"

Hoắc Xuyên liếc mắt nhìn gã lùn đang dán chặt lên người Lý Hạnh Nhi, cong môi cười cười, lời nói trở ra lại khiến khoé mắt Vĩ Ca muốn nứt ra.

"Vậy đi, để gã lùn bên cạnh anh làm mẫu cho tôi xem, tôi sẽ học theo sau."

Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, Lý Thanh Mang và Lý Hạnh Nhi không dám tin nổi quay đầu nhìn Hoắc Xuyên dáng người đĩnh bạt.

Sắc mặt Vĩ Ca tối sầm, hắn nghiến chặt răng hận không thể một nhát cắn chết Hoắc Xuyên, người này trăm phần trăm là cố ý! Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều biết, gã lùn kia chỉ hận không thể dán tròng mắt vào khe ngực của vợ hắn.

Vương Đại Toàn lộ vẻ kinh ngạc, sau lại lộ ra vẻ mặt đắc ý, chơi rất được, vỗ vai gã lùn tỏ vẻ đồng ý với yêu cầu của Hoắc Xuyên.

Gã lùn vui mừng không thôi, lập tức giao khẩu súng cho Vương Đại Toàn, tuỳ tiện cởϊ qυầи, sịp đỏ chói lọi lộ ra bắt mắt, ©ôи ŧɧịt̠ lớn bên dưới đã bán cương.

Gã gầy gò cười tục tĩu, trong mắt mang một tia tán thưởng, mà Vĩ Ca trong cơn giận dữ gắt gao nhìn chằm chằm ©ôи ŧɧịt̠ lớn của gã lùn.

Lý Thanh Mang hai má đỏ bừng, tầm mắt lia sang chỗ khác.

Hoắc Xuyên lập tức xoay người chặn lại tầm mắt Liễu Trà, ấn Liễu Trà sát vào trong ngực, năm ngón tay thon dài xuyên qua làn tóc, cuối cùng dán sau đầu cậu, động tác đột ngột khiến Liễu Trà toàn thân run rẩy, tay nhỏ như ngọc trắng nõn không tỳ vết đặt lên eo Hoắc Xuyên.

Gã lùn sải bước đi tới trước mặt Lý Hạnh Nhi, bàn tay nứt nẻ thô đen ngắn ngủn nắm lấy cánh tay Lý Hạnh Nhi, kéo người đang ngồi dưới đất lên.

Lý Hạnh Nhi thấy ©ôи ŧɧịt̠ lớn đang đong đưa qua lại của gã lùn, cảm thấy dưới bụng bỗng dâng lên cỗ khô nóng như lửa đốt, tim đập thình thịch nóng lòng cổ vũ, nơi rừng sâu phía trong váy dài bỗng chảy ra vài vệt nước.

Làn da hơi vàng, tàn nhang li ti trên mặt lúc này trông như phấn đào, trong mắt mang theo tia chờ mong cùng e lệ.

Gã lùn nhìn cặρ √υ" hùng vĩ trước mặt, ©ôи ŧɧịt̠ từ từ trở nên cứng rắn vô cùng sau khi ngửi được mùi vị mồ hôi dưới cánh tay người phụ nữ.

Gã gấp gáp khó dằn nổi vội đẩy ngã Lý Hạnh Nhi lên trên bàn dài, để người nằm lên bàn, Lý Hạnh Nhi ngoan ngoãn đi theo hắn, không chút phản kháng.

Thấy vậy, Vĩ Ca hai mắt đỏ ngầu, từ trong cổ họng phun ra mấy chữ, "Lý, Hạnh, Nhi!"

Thân hình Lý Hạnh Nhi hơi khựng lại, sau đó nhu nhược chảy nước mắt nhìn Vĩ Ca, "Vĩ Ca~ huhu... Đây...Đây cũng là vì không còn cách nào khác." Sau đó cúi đầu, bả vai run lên không ngừng.

Gã lùn chuẩn bị tư thế xong xuôi, quay qua Hoắc Xuyên hô to một tiếng: "Áo đen, học tập một chút!" Nói xong hắn cúi đầu xuống, bàn tay thô ráp nắm lấy bầu vυ" của Lý Hạnh Nhi moi ra.

Núʍ ѵú màu nâu bị gã lùn cắn một ngụm, phát ra tiếng liếʍ mυ"ŧ, sau đó bị chơi thành màu nâu đỏ dâʍ đãиɠ, kế đến mới cắn môi Lý Hạnh Nhi, điên cuồng quấn lấy cái lưỡi mềm trong miệng cô, hơi thở hôi thối làm Lý Hạnh Nhi thiếu chút nữa muốn phun ra.

Sau đó hắn linh hoạt di chuyển thân hình thấp bé, kéo cong hai chân Lý Hạnh Nhi, vùi đầu vào trong váy cô.

Lý Hạnh Nhi tiếp đến nhẹ nhàng rêи ɾỉ, "A~ưm~ ...... Aaa!"

"Đừng mυ"ŧ~.... Aaaaa...."

Lý Hạnh Nhi sắc mặt đỏ bừng, miệng há to, nước miếng từ trong miệng chảy xuống trên bàn, ngưng đọng thành một vũng nước nhỏ.

Mặt Lý Thanh Mang đỏ bừng, Bạch Thoại Thiên và gã gầy gò vẫn bất động nhìn theo động tác của gã lùn.

Hoắc Xuyên nhìn thoáng qua Vĩ Ca, xem ra vợ hắn không phải rất hưởng thụ sao, tuy rằng hắn có thúc đẩy một phen, nhưng thực sự không ngờ rằng người phụ nữ này lại to gan đến vậy.

Vương Đại Toàn hài lòng gật đầu, sau đó dời ánh mắt về phía Hoắc Xuyên, "Người anh em."

Hoắc Xuyên đương nhiên hiểu một tiếng "Người anh em" này của hắn có ý gì, hắn giúp Liễu Trà cởϊ áσ ngoài, quả nhiên bọc ngực trắng nõn hiện ra trước mắt, tay nhỏ nắm lấy cánh tay Hoắc Xuyên run rẩy lợi hại, Liễu Trà cúi đầu, nước mắt tuôn không ngừng.

Trong mắt Bạch Thoại Thiên hiện lên một tia kinh ngạc, làn da mịn màng của cậu dưới ánh mắt của mọi người hơi ửng hồng, chỉ là nhìn thấy phần vải bọc quanh ngực cậu lại có chút khó hiểu.

"Phụ nữ?" Vương Đại Toàn lập tức trợn tròn mắt, tưởng bị lừa gạt tức giận gào lên.

Liễu Trà sợ hãi run lên, muốn vùi thân thể vào trong l*иg ngực Hoắc Xuyên.

"Nam..." Liễu Trà nhắm tịt mắt, nhẹ giọng nói.

Nghe được lời biện minh của cậu, trên mặt gã hoà hoãn lại vài phần nhưng vẫn trợn mắt khinh thường hỏi: "Đàn ông đàn ang mặc áσ ɭóŧ làm gì?"

Hoắc Xuyên cẩn thận quan sát phần vải bọc quanh ngực Liễu Trà, quả thực nhìn qua có chút giống một cái áσ ɭóŧ.

"Nói nhiều như vậy làm gì? Muốn lên trải nghiệm sao?" Hoắc Xuyên nhướn mày, mang theo ngữ khí vương giả của bề trên từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng nói.

Vương Đại Toàn bị khí thế của hắn doạ sợ tới mức toàn thân cứng đờ, sau đó lập tức lấp liếʍ tức giận nói, "Ai muốn lên! Nhanh cái tay đi!"

Hoắc Xuyên ôm Liễu Trà ngồi lên ghế sa lon, hắn ngồi quỳ trên người Liễu Trà, tấm lưng rộng lớn cường tráng che khuất tầm nhìn của mọi người, che chắn cho Liễu Trà kín mít, chỉ để lại phần lưng màu đồng.

Liễu Trà lúc này khổ sở vô cùng, Hoắc Xuyên cười cười mang theo chút sủng nịch, nâng cái cằm nhỏ của cậu lên.