Chương 10

Bệnh viện kiểm tra toàn diện cho tôi lần nữa, cuối cùng cũng kết luận rằng do tôi mệt mỏi quá độ nên bị kiệt sức.

Chỉ cần nằm viện theo dõi ba ngày.

Tôi không muốn nhận sự chăm sóc của Bùi Kỳ, tìm thuê hộ lý riêng.

Nhưng anh ta ngày nào cũng đến.

Hôm nay anh ta còn mang theo hộp đựng đồ ăn, mở ra bên trong là canh thịt dê.

Bùi Kỳ như dâng vật quý, bưng canh thịt dê nóng hổi đến trước mặt tôi.

“Quyển Thư, đây là món em thích nhất. Nhớ trước kia khi ở Hy Nhĩ, chúng ta bị gió tuyết vây khốn, ngón chân anh tê cứng, nằm trong lều bất động, khi bụng đói đang réo lên thì em xốc cửa lều lên bưng tới cho anh một bát canh thịt dê, mũi em còn đỏ ửng.”

“Sau đó anh mới biết em thích món này, anh chạy theo bà Trần năn nỉ mãi bà mới chịu dạy anh, điều kiện là anh phải dọn phân ngựa cho bà một tháng, Quyển Thư, em có nhớ bà Trần không? Bà ấy…”

Bùi Kỳ nhìn tôi đầy mong đợi.

Nhưng lại bị vẻ mặt lạnh tanh của tôi làm cho nghẹn lại.

Mặt tôi không có biểu tình gì, giống như đang nghe chuyện của người khác, trong đầu trống rỗng.

Đến hôm nay tôi mới hiểu, hóa ra mất dần trí nhớ không phải triệu chứng bác sĩ tiên đoán cho tôi.

Hội chứng “đánh mất thời gian” này không giống bệnh Alzheimer của người già, mê man không nhận ra người trước mặt.

Mà là quên đi từng chút từng chút ký ức, đầu tiên là quên đi những kỉ niệm khi yêu đương với Bùi Kỳ.

Cuối cùng là toàn bộ con người anh ta.

Hàng mi tôi run rẩy, trong lòng có chút chua xót.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi chia tay, tôi nhìn thẳng vào mắt Bùi Kỳ: “Bùi Kỳ, những chuyện anh nói, tôi đều không nhớ được.”

Bùi Kỳ đột nhiên như mất đi thính giác.

Anh ta ngẩn người một lúc lâu, sau đó buồn bã nhìn về phía tôi, vẻ mặt như sợ mất đi tôi hoàn toàn: “Thật xin lỗi, Quyển Thư, thật sự xin lỗi em.”

Anh ta lặp đi lặp lại lời xin lỗi, giọng nghẹn ngào xen chút nức nở như đã khóc.

Tôi nhắm mắt lại, nắm chặt tay.

Trong lòng bàn tay tôi vốn có một vết sẹo.

Trước đây khi còn ở Hy Nhĩ, để chụp được những cảnh đẹp tuyệt mỹ nhất, Bùi Kỳ đã cùng tôi trèo lên vách đá.

Vết sẹo này là do dây thừng mài mòn bao tay, sau đó dần dần cọ vào tay tôi.

Lòng bàn tay Bùi Kỳ cũng có một vết sẹo tương tự.

Đã vô số lần, anh ta hôn lên vết sẹo này, dịu dàng hỏi tôi có đau không.

Tôi chỉ lắc đầu cười: “Nhϊếp ảnh gia ai mà không trải qua mấy chuyện này?”

Hội chứng “đánh mất thời gian” đã khiến tôi dần quên đi quá khứ.

Nhưng sau một lần hộc máu, cơ thể tôi như được tái sinh.

Vết sẹo tồn tại 8 năm trong lòng bàn tay.

Giờ đây đã biến mất không còn bóng dáng.