Chương 11

Úc Hành mang một bó hoa cát cánh lớn đến thăm tôi.

Thật không ngờ anh ấy cũng khá có lòng và tinh tế.

Úc Hành cẩn thận đánh giá sắc mặt tôi: “Mạnh Quyển Thư, tôi đến là để yêu cầu cô chứng minh.”

Tôi hoang mang ngẩng đầu lên, anh ấy lại vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

“Ê-kip đến Hy Nhĩ của tôi không cần một người ốm yếu không làm được việc, cô cần tự chứng minh năng lực của mình.”

Anh ấy nghiêm túc là thế, tôi lại cười mỉm.

“Đạo diễn Úc, đã có ai nói anh là người khẩu xà tâm phật chưa?”

Úc Hành nhíu mày, mím môi lại như chuẩn bị thốt ra câu khó nghe nào đó.

Nhưng tôi không cho anh ấy cơ hội.

“Người mấy tháng trước tôi gặp ở cầu thang bệnh viện, là anh đúng không?”

Ngày hôm đó, tôi đến bệnh viện và được chẩn đoán mắc hội chứng hiếm gặp kia.

Nghe bác sĩ nói bệnh này có khả năng t.ử v.o.n.g, tôi hoảng sợ khóc rất lâu ở cầu thang bệnh viện.

Tôi không để ý còn có những người khác ở gần đó.

Khi tôi khóc đến khàn cả giọng, có ai đó nhẹ nhàng chạm chạm vào cánh tay tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng thấy một cái khăn tay.

Đầu ngón tay của người đưa chiếc khăn đó còn thoang thoảng mùi thuốc lá.

Đó chính là Úc Hành.

Tôi ngồi giường bệnh, đưa tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên tấm chăn.

“Anh không trực tiếp hủy hợp đồng mà chỉ muốn tôi chứng minh, điều này chứng tỏ anh rất tín nhiệm tôi, đúng không?”

Úc Hành nhìn tôi chăm chú, tôi không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt của anh ấy.

“Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, đầu tiên là tôi có thể từ bỏ tất cả mọi thứ đang có.”

Anh ấy cười, gỡ một bông hoa cát cánh ra đặt vào lòng bàn tay tôi.

“Tôi đây rửa mắt mong chờ.”

Cát cánh là loài hoa thường mọc trên vách đá, anh ấy đang lấy hoa để kích tôi.

Trước khi tôi đi Hy Nhĩ, Bùi Kỳ lại dùng một số điện thoại khác nhắn tin cho tôi.

【Quyển Thư, anh đã hứa sẽ cùng em bước chân đến vùng đất Hy Nhĩ lần nữa.】

【Em không tha thứ cho anh cũng được, anh sẽ đối tốt với em cả đời.】

Tôi nghe câu này quen quen, không nhớ nổi cụ thể tình huống nó từng được nói ra.

Một ký ức trống rỗng không thể lưu giữ, tôi chỉ là một khán giả đứng xem bên ngoài.

Lời thề năm hai mươi tuổi, ký ức năm hai mươi tuổi ấy đã bay theo gió.

Tôi nhíu mày, nhắn lại.

【Anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, vậy là tốt nhất cho tôi.】