Chương 8

Vì cái gì tôi lại nhất thời mất não mà mang cậu ta theo?

Cảnh trước mắt bắt đầu biến ảo, trong nháy mắt chúng tôi xuất hiện trong một căn phòng.

Lăng Thành mặt không chút đổi sắc ngồi ở trên sô pha: "Ồ, thật nhanh, anh dùng cái gì?"

Hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên người chảy bao nhiêu máu.

Tôi di chuyển vũ khí trong tay và nhấn mạnh: "Hãy an phận, nếu cậu không muốn chết."

"Hoặc nói là, anh rốt cuộc là ai? Tra Cung không phải người vô dụng như anh, chỉ biết dùng gậy uy hϊếp mà thôi." Lăng Thành nghiêng đầu: "A, nhất định là tôi quên uống thuốc, anh không tồn tại, tất cả đều là ảo giác của tôi." Vừa nói, hắn liền nghênh ngang đi một vòng trong phòng.

Hóa ra cậu ta bình tĩnh như vậy vì phát bệnh sao? Bị coi như không nhìn thấy tôi thực sự khó chịu. Nhớ lại trí nhớ của tra công, Lăng Thành quả thật đã từng bị đưa vào bệnh viện tâm thần, tôi không nhịn được mà muốn hỏi: Tình địch đại ca, cậu từ trước tới giờ chưa từng uống thuốc sao?

Ấn những gân xanh ở trên trán xuống, tôi chụp một tấm sau đầu của Lăng Thành: "Cậu có biết mình là con tin không? Bây giờ ngồi xuống ngoan ngoãn cho tôi." Ném hộp thuốc cho cậu ta, tôi hất cằm, "Cầm máu, đừng làm bẩn chỗ của tôi."

Lăng Thành ngơ ngác ôm hộp thuốc, ngoan ngoãn gật đầu với đôi mắt chớp chớp, trong miệng lẩm bẩm: “Ảo giác lần này anh không cố ý gϊếŧ tôi, nhưng mà gương mặt này khiến tôi thật sự muốn gϊếŧ anh."

Không muốn so đo với người bệnh, tôi khẽ căn môi, chuẩn bị rời đi, mắt không thấy tâm không phiền, trong nháy mắt Lăng Thành cởϊ qυầи áo trên người, khẽ nhíu mày sát trùng băng bó, đơn giản thô bạo mà đối đãi giống như đó không phải là cơ thể của mình.

Sau khi làm xong, cậu ta cởi trần nằm trên ghế sô pha, khuôn ngực mảnh khảnh và trắng trẻo đầy vết sẹo, người đàn ông rũ mắt an tĩnh bộ dạng có chút mệt mỏi.

Đột nhiên, tôi không thể nhìn thấu Lăng Thành, hay những gì tôi nhìn thấy chỉ là kẻ trong tiểu thuyết vì tên tra công mà mất đi vị hôn thê, cha mẹ, từ hai bàn tay trắng như kẻ điên trả thù tra công.

Tuy nhiên, trong ký ức của Tra Cung, ban đầu Lăng Thành khiến Tra Cung ghen tị. Cậu ta có ngoại hình đẹp trai, ít nói nhưng luôn thu hút sự chú ý của mọi người. Cậu ta có thành tích học tập xuất sắc, có tư chất không thua gì tra công, xung quanh có rất nhiều người theo đuổi.

Vừa mới khiến ông ba phong lưu nghỉ hưu tra công dùng ánh mắt bắt bẻ của mình đánh giá Lăng Thành: Nếu cậu ta không phải là người giúp đỡ mình, tất nhiên là chướng ngại vật lớn nhất. Tra Cung muốn diệt trừ Lăng Thành trước khi cậu ta phát triển nhanh chóng với tốc độ kỳ lạ.

Tra Cung đã làm hết sức mình để khiến vị hôn thê của Lăng Thành vì mình mà thần hồn điên đảo. Tuy nhiên, cô gái nhút nhát đó không muốn làm tổn thương Lăng Thành, cô ấy chỉ muốn bù đắp cho vị hôn của cô. Tra công vô cùng tức giận, nhất thời không nhịn được khıêυ khí©h Lăng Thành, chẳng hạn như "Cậu thật đáng thương, ngay cả phụ nữ của mình cũng không giữ được."

Lần đầu tiên sự tức giận xuất hiện trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của Lăng Thành, cậu ta chỉ trích tra công lợi dụng tình cảm của cô gái. Tra công khinh thường nhìn lại, lên giường đều là người tình ta nguyện lấy đâu ra lợi dụng? Về mấy câu hứa hẹn suông, chắc trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Tra công cũng không ngờ tới cô gái sẽ mang thai, nên đưa một số tiền bồi thường cũng coi như tận tình tận nghĩa. Về phần cưới cô? Đáng tiếc, tra công có tình nhân mới.

Có lẽ tra công cũng rất rõ ràng, Lăng Thành "rất cảm động" đánh gãy một chiếc răng của tra công. Tra Cung từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đè xuống đánh, anh ta căm ghét Lăng Thành từ tận đáy lòng.

Sự trả thù của tra công đánh thẳng vào tử huyệt. Lăng Thành hủy bỏ hôn ước, hôn phu bị bắt gian trên giường thanh danh bị hủy hoại. Công ty nhà cậu phá sản, nợ nần chồng chất chỉ sau một đêm, cha cậu vì không chịu nổi cú sốc này không bao lâu liền qua đời trong bệnh viện. Đối với thiên chi kiêu tử kiêu ngạo mà nói, rơi xuống phàm trần chính là đả kích lớn nhất. Lăng Thành phát điên chỉ trong một đêm, người trong nhà đưa cậu ta vào bệnh viện tâm thần. Sau đó nghe nói mẹ của Lăng Thành cũng không còn nữa.

Tra công không để ý đến tin tức của Lăng Thành nữa, vốn tưởng rằng cậu ta đã chết một cách lặng lẽ, cho đến khi xuất hiện một nam nhân hết lần này đến lần khác không chết không ngừng đối đầu với tra công. Đến lúc này, tra công mới hiểu rằng chính tay mình đã nuôi dưỡng ra một đối thủ đáng gờm, nhưng cuối cùng Lăng Thành vẫn là kẻ bại trận.

“Anh có thể biến mất.” Lăng Thành nở nụ cười đầy âm trầm, “Tôi không muốn cho nổ tung căn nhà này."

Ném thẳng chăn lên người người đàn ông, tôi nhỏ giọng nói: “Người sắp chết nên im lặng."

Lăng Thành dùng cánh tay ấn chăn, có lệ mở mắt ra: "Anh có thể đổi khuôn mặt có biểu cảm ghê tởm như vậy sao. Nói cho tôi biết, điều gì đã kí©h thí©ɧ ảo giác của tôi?"

Này, cư xử như một người anh lớn chu đáo. Làm sao tôi có thể nói: Cậu bé xui xẻo, sau này tôi sẽ cố gắng cứu mạng cậu.

Chỉ cần cậu đừng tìm đường chết là được.

Ha hả, có vẻ như không có khả năng.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Lăng Thành ra hiệu với một con dao găm sáng bóng: "Hiện tại tôi đang hoài nghi anh có thật không." Cậu ta nhếch miệng cười, "Này, để tôi xem anh có não không."

Cự tuyệt tưởng tượng một cảnh đầy máu, tôi đoạt lấy con dao của Lăng Thành cắm nó vào trong đất, động đến vết thương trên bụng, tôi nhíu mày: "Nằm xuống đi, cậu cần nghỉ ngơi, tôi không muốn nhìn người chết trước mặt mình."

"Tại sao?" Lăng Thành ánh mắt trong sạch, chỉ có bối rối, "Tôi chết rồi, anh không vui?"

Nón xanh không có ở đây, và lần đầu tiên tôi cảm thấy như mình đang tâm sự. Có lẽ vì người này với tôi là đồng bệnh tương liên.

Gãi đầu, tôi mỉm cười vô nghĩa : “Tôi chết trước mặt người anh em của tôi, cậu ấy không tin tôi chết nên gọi xe cấp cứu đến cứu tôi, khi bác sĩ thông báo thời gian tử vong, cậu ấy tức giận đến mức muốn đánh người. Nhưng cậu ấy không phải là người như vậy. Bây giờ tôi mới nhớ ra, cậu ấy chắc hẳn đã rất sợ hãi.

Giống như cảm giác phức tạp và khó tả mà tôi cho rằng Bạch Liên đã chết. Tôi nghĩ, nhìn người chết trước mặt mình, rất bất lực tôi thực sự không muốn trải nghiệm lại điều đó."

"Cho nên, cậu phải chết thật xa, đừng chết ở trước mặt tôi."

"Nếu không? Anh lại gϊếŧ tôi thêm một lần nữa?"

"Có lẽ là. . . liều mạng cứu cậu."