Chương 7

Biểu cảm của Bạch Liên hơi giật mình khi nghe những gì tôi nói, sau đó cậu ta tỏ ra không thích và đùa giỡn rõ ràng: "Cái gì cũng có thể? Anh thả tôi ra? Chậc chậc, anh lấy đâu ra tự tin mà nói lời đó."

Tôi cứng đờ trong nháy mắt, nón xanh phải liều mạng ngăn cản, để tôi không tẩn cho Bạch Liên một trận. Người cuối cùng nói câu đó với tôi đã bị tôi đánh thành chó!

Mẹ kiếp! Cẩu nam nam các người chỉ nghĩ tới việc đi lên đi xuống à?

Nhìn thấy Bạch Liên nhướng mày cười đắc thắng, thật giống với đức hạnh của Tra Công, ta tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.

"Ký chủ đừng kích động, nhất định phải đề cao cảnh giác! Nhân vật chính chuẩn bị phản công, như vậy liền sẽ trở thành truyện chủ công." Nón xanh không biết vì sao lại kích động, "Đừng bị nhân vật chính bẻ cong, cúc hoa sẽ khó giữ được A!"

Tôi chộp lấy Nón xanh, cuộn nó vào và ném vô thùng rác: "Mẹ kiếp! Tôi muốn một cô gái!!!

Vừa lên xe, lão nhị đột nhiên báo tin tìm thấy nơi Lăng Thành rơi xuống, người của chúng ta đang vây hắn ở bến tàu.

Tôi mở tủ lạnh trong xe, rót một ly champagne, nhếch miệng cười: “Còn chờ gì nữa, đi gặp tên điên kia đi. "Kẻ thù cũ của tra công trở nên mạnh hơn, giúp tôi tiêu diệt tra công càng sớm càng tốt.

Đúng rồi, tôi nhìn giá trị ngược đãi "10" ở trên đầu, quên hỏi tiểu nón xanh tra công kia bị ngược tới đâu rồi? Chút nữa chờ nó về rồi hỏi.

Lão nhị mặt tối sầm muốn nói lại thôi: “Vâng, lão đại.”

Ánh đèn lang thang trên mặt biển mờ mịt, tôi tìm được Lăng Thành bên cạnh một thùng hàng lớn.

Một đám người áo đen cầm gậy gỗ, vây lấy Lăng Thành người bê bết máu.

Sắc mặt Lăng Thừa trắng bệch, vết máu nơi khóe mắt thật sự rất chói mắt, vết máu đỏ sẫm trên áo sơ mi khiến nó gần như không thể nhìn ra màu sắc ban đầu. Tôi không ngờ rằng một người có thể đổ nhiều máu như vậy. Đặc biệt là người đàn ông này vẫn tươi cười như không có chuyện gì xảy ra, vẫn kiêu ngạo nói: “Tra Cung amh tự mình tới, lễ vật lớn tôi tặng anh có hài lòng không?

Sau khi chặt đứt con đường kiếm tiền của Tra Cung còn dám khıêυ khí©h, lá gan thật sự rất lớn.

“Cậu không sợ tôi gϊếŧ cậu sao?” Tâm tình của tôi lập tức trở nên tốt hơn, giống như có người giúp khiến tra công ngột ngạt cũng rất tốt.

"Ha ha, nếu anh muốn gϊếŧ tôi, bọn họ đã sớm động thủ rồi." Lăng Thành vịn lan can đứng dậy, đối mặt mấy chục người cầm gậy gỗ nhằm vào cậu ta, cậu ta một chút cũng không coi trọng, "Tôi đoán tôi vẫn còn hữu ích với anh? Tiểu minh tinh không thể chịu đựng được nữa. Giá cả đã được định rõ ràng, để xem anh có sẵn sàng chết vì tình yêu không?"

Rất hiếm khi có thể nhìn thấy một mặt bình thường này của cậu ta, quyết định buông tay: "Cậu giao ra thuốc giải, tôi sẽ không đυ.ng vào cậu. Ngươi không chỉ có đắc tội ta, còn có tổ chức ở nước F. Tôi sẽ giúp cậu giải quyết tốt hậu quả.

"Giúp tôi?" Lăng Thành sắc mặt khó coi như ăn phải cứt, "Ha ha ha, đầu óc anh bị đập vào tường hay là bên trong đều là mỡ lợn. Tôi! Lăng Thành! Tôi chỉ muốn mạng của anh!" Cậu ta nhìn về phía sau tôi, duỗi tay ra và cười lớn, "Loại người như anh nên xuống địa ngục."

Có một người phía sau tôi, tôi né tránh theo bản năng, vài tiếng súng vang lên, và nhóm người mà tôi nghĩ rằng là cấp dưới đang chĩa súng vào tôi. Bắt ba ba trong rọ, nhưng lại trở thành con mồi đưa tới tận cửa.

“Lão nhị!” Tôi nghiến răng một đường tránh đạn, chỉ có tiếng cười của Lăng Thành lướt qua bên tai.

"Không nghĩ tới tôi cũng có thể an bài người vào bên cạnh anh." Lăng Thành bình tĩnh nói, thanh âm không có cảm xúc, "Giống như việc anh làm với tôi lúc trước, phản bội a ~~"

Vai sau của tôi đau nhói, tôi ngẩng đầu lên, Lăng Thành đã trịch thượng giơ súng về phía tôi, ánh mắt cậu ta lạnh lẽo giống như đang nhìn người chết, lần này nhắm vào... chân trái của tôi.

Lăn lộn trên mặt đất, né tránh một cách khó khăn, cuối cùng đành phải chấp nhận số phận của mình, Lăng Thành muốn hành hạ Tra Cung từ từ, nhưng tôi không muốn chết lần nữa.

Khoảnh khắc ngón tay vàng được kích hoạt, tôi nghe thấy âm thanh giá trị Ngược tra bị xóa. Cả thế giới rơi vào tĩnh lặng, tôi bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Lăng Thành trong đám đông, tôi thấy một người đàn ông với nụ cười rạng rỡ trong mắt anh ta.

Tôi nắm chắc gậy gỗ của Lăng Thành chống vào bên eo cậu ta, tôi cười bên tai cậu ta: "Hành trình đến địa ngục đã bắt đầu."

"Ồ" Đối mặt với một cảnh siêu nhiên như vậy, mí mắt Lăng Thành giật giật, "Tôi chỉ ngồi khoang hạng nhất.

Tôi: " …"