Ngoại truyện: Những món quà (2)

Julia kiên nhẫn chờ đợi những lời nói từ Fernan. Nàng muốn anh cũng hài lòng với tin tức này như mình. Nhưng mặt khác, nàng không thể hoàn toàn đoán được Fernan sẽ nghĩ gì về đứa trẻ. Vì họ chưa bao giờ nói chuyện về người kế vị hay con cái cả.Fernan là Đại Công tước, một nhân vật ở trung tâm của Đế quốc. Với anh, người kế vị cũng là một trong những yếu tố không thể thiếu.

Tuy nhiên, Julia không muốn Fernan vui mừng chỉ vì họ có người thừa kế. Nàng muốn anh hạnh phúc khi có đứa con của họ. Đứa con là kết quả của tình yêu. Và nàng muốn Fernan cũng nghĩ như vậy.

“Julia.”

Fernan cuối cùng cũng gọi tên nàng và từ từ đứng dậy. Rồi anh ôm nàng vào lòng, cẩn thận và trìu mến.

“… Thực ra, ta đã nghĩ không có con cũng không sao.”

Fernan nhẹ nhàng vuốt ve lưng Julia. Đối với hắn, việc Julia quay lại với hắn là đã quá đủ rồi. Hắn không muốn tạo gánh nặng cho nàng với nghĩa vụ phải sinh ra người kế vị. Lý do hắn không bao giờ nói ra là vì hắn không muốn tạo gánh nặng cho nàng. Ngay cả khi họ không có con, Fernan nghĩ họ sẽ ổn thôi.

“Nhưng, ta đoán là mình đã sai. Điều này… Nó khiến ta rất hạnh phúc.”

Fernan nhìn Julia trong khi thở ra một hơi thật sâu. Đôi mắt ánh vàng lấp lánh sáng ngời.

“Ta sẽ bảo vệ nàng. Nàng và con của chúng ta.”

Fernan nắm lấy tay Julia và hôn lên mu bàn tay trắng nõn của nàng. Đôi môi cuối cùng cũng khẽ cong lên đầy trìu mến.

Fernan cũng giống như nàng. Đứa trẻ này không chỉ là người thừa kế mà còn là kết quả của tình yêu và phước lành.

“... con của chúng ta.”

Julia thì thầm và gật đầu chậm rãi.

Đúng vậy, đó là con của bọn họ.

Julia sụt sịt mũi như sắp khóc. Fernan vuốt ve khóe mắt đỏ hoe của nàng.

Vào một ngày mùa đông bình thường, một món quà vô cùng quý giá đã đến với họ.

***

Vào một đêm trăng đầy tuyết, Julia không thể ngủ được và đang đọc sách.

“Em đã từng ghét mùa đông… nhưng bây giờ em lại rất thích nó.”

Julia cảm thấy có vòng tay siết chặt lấy mình, nàng lật trang sách.

Fernan, người đang ôm nàng từ phía sau và đỡ lấy cuốn sách, hỏi,

“Tại sao?”

“Ừm, có một lò sưởi, và có một viên đá ma thuật.”

“Đúng vậy.”

“Và, chúng ta có thêm hai thành viên trong gia đình.”

Julia mỉm cười và đưa mắt nhìn Fernan. Sau đó, Fernan nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve bụng nàng. Trong lần kiểm tra sức khỏe thứ hai của Julia, Lockman nói rằng nàng đang mang thai một cặp song sinh. Trong lần khám đầu tiên, mạch đập yếu nên ông ấy không thể phân biệt được, nhưng khi số tuần tăng lên, ông ấy đã có thể cảm nhận rõ ràng.

Vậy mà bụng nàng vẫn phẳng lỳ không chút dấu vết. Thật khó tin khi có hai đứa trẻ đang cùng nhau lớn lên trong một cơ thể nhỏ bé như vậy.

“Khoảnh khắc này giống như một giấc mơ vậy.”

Julia khẽ thì thầm.

Mùa đông đầu tiên của họ, chỉ âu yếm nhìn nhau mà không có bất kỳ đau khổ nào.

Đây là khoảng thời gian đẹp tựa như mộng và một món quà đẹp như mơ đến vào mùa đông.

“Ta cũng thấy vậy.”

Fernan nhẹ nhàng đáp lại.

Âm thanh của than hồng cháy trong lò sưởi lấp đầy sự im lặng yên bình.

Julia lật thêm một trang nữa. Fernan tiếp tục vuốt ve bụng của nàng.

“Chàng thích con trai hay con gái hơn?”

Julia đột ngột hỏi, vẫn dán chặt mắt vào cuốn sách của mình. Fernan trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.

“Đều tốt, nhưng ta muốn chúng trông giống nàng.”

“Ừm, em hi vọng chúng giống cả hai.”

Julia vui vẻ gật đầu. Tưởng tượng ra khung cảnh hai đứa trẻ mang vài nét giống họ chạy xung quanh. Nó sẽ rất dễ thương và đáng yêu. Julia lật sang trang mới cùng với khung cảnh tưởng tượng trong đầu.

Khi nàng lật được mười trang, ánh trăng sáng dần dần mờ đi. Fernan thì thầm khi áp môi lên má nàng.

“Nàng nên đi ngủ bây giờ thôi. Đã khuya rồi.”

Nhớ lại lời nói của Lockman rằng các người mẹ nên ngủ đủ giấc, Fernan khuyên Julia.

Julia nói: “Một trang cuối cùng nữa thôi” và lướt nhanh qua những dòng chữ dài.

Sau đó, nàng tựa đầu vào chiếc gối bông và nhắm mắt lại. Fernan nằm nghiêng bên cạnh và nhìn nàng.

Nàng nói rằng mình không thể ngủ được, vậy mà trong vòng mười phút sau khi nằm xuống, Julia đã lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

Fernan nhẹ nhàng mỉm cười, đặt nụ hôn lên trán, lên má, rồi lên môi nàng.

***

Hai đứa trẻ lớn lên êm đềm. Bụng của Julia đã to lên nhanh chóng và nàng rất chú ý đến sức khỏe của mình hàng ngày nên cơ thể vẫn không có vấn đề gì.

Khoảng thời gian đó, chuyển động của thai nhi bắt đầu cảm thấy rõ hơn. Bọn trẻ rất yêu thích giọng nói của Fernan. Bởi vì chúng thường phản ứng rất mạnh mỗi khi anh gọi tên nàng hay vuốt ve bụng nàng.

Bây giờ mùa đông đã qua và mùa xuân đang đến.

Julia thích đi dạo trong vườn, cảm nhận hơi ấm của mùa xuân. Bởi vì nàng cảm thấy rằng khi nàng nói chuyện với các con của mình ở đây trong khi chiêm ngưỡng những bông hoa mà nàng yêu thích, thì có lẽ các con của nàng cũng thích những gì mà nàng thích.

“Phu nhân, xin hãy ra ngoài một lát. Có một vị khách đến đây để gặp Người.”

“Hửm?”

Julia, người đã dành thời gian thêu thùa chiếc khăn tay trắng, nghiêng đầu.

Melissa cười toe toét, đỡ nàng bước ra ngoài hành lang. Lúc đó nàng mới biết Melissa đang nói về ai.

“Julia, dạo này thế nào rồi?”

“Ôi Chúa ơi…"

Đó là linh mục Matheus, người mà Julia đã lâu không gặp kể từ khi trở lại lâu đài. Nàng nhìn người đàn ông đang tiến lại gần mình với vẻ mặt hạnh phúc. Đã một năm kể từ lần cuối nàng nhìn thấy người này.

Nàng không giấu được niềm vui mừng.

“Matheus, làm sao anh đến được đây? Tôi không nghe được tin tức gì từ anh…”

Matheus dừng lại trước mặt Julia và chào nàng một cách lịch sự, sau đó mỉm cười ngọt ngào như thường lệ.

“Tôi đã được Đại Công tước gọi đến để chúc phúc cho Julia và những đứa trẻ trong bụng.”

Sau đó, một nụ cười dần dần nở trên khuôn mặt của Julia.

“Tôi hiểu rồi. Tôi thậm chí còn không nghĩ đến điều này…”

Đã có một thời gian, Matheus là ân nhân của nàng và là người ủng hộ mạnh mẽ. Có phải đó là lý do không? Sau khi mang thai, nàng thường nghĩ đến Matheus.

Nàng cũng đã từng nói với Fernan về điều đó, và có lẽ đó là lý do Fernan cho gọi Matheus.

Cảm giác thật mới mẻ. Cách đây rất lâu, nàng đã được cứu bởi sức mạnh thần thánh của Matheus, và giờ nàng đang ấp ủ một mạng sống mới.

Julia đi cùng Matheus đến phòng khách. Và họ đã trò chuyện rất nhiều về những điều mà họ không thể nói hết.

Tin tức rằng Gabrielle và những đứa trẻ trong tu viện đã trở về nơi ở ban đầu một cách an toàn, và tin tức về Cedric đã rời khỏi ngôi đền và được tự do.

“Có phải Cedric đã từ bỏ vị trí của mình không?”

“Đúng vậy, tôi nghe nói cậu ấy đang đi du lịch khắp nơi.”

Julia hơi giật mình, nhưng nàng nhanh chóng mỉm cười nhẹ nhàng. Cedric dường như vẫn ổn, vì vậy trái tim nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Thật tốt khi anh ấy hạnh phúc sau khi trở thành một người tự do hơn, Julia nghĩ.

Matheus ấm áp nhìn khi thấy Julia mỉm cười, rồi nhìn xuống phần bụng đang to ra của nàng.

“Có vẻ như Đại Công tước quan tâm đến Julia rất nhiều.”

Giờ đây, quá khứ của Julia đã biến mất và nàng tràn đầy sức sống. Cả hai người họ đã trưởng thành hơn, khỏe mạnh hơn trước bởi tấm lòng sẻ chia với rất nhiều yêu thương.

Matheus có thể cảm nhận sâu sắc sự thật đó chỉ với cách nhìn vào biểu hiện của Julia.

Julia gật đầu và cười bẽn lẽn.

“Chuyện quá khứ… ừm, anh ấy đã lạnh lùng và vô tâm. Ngay cả Matheus hẳn vẫn còn quen thuộc với hình ảnh vào thời điểm đó.”

Một sự ấm áp vô song tràn ngập trong mắt cô.

“Bây giờ anh ấy quan tâm, yêu thương tôi nhiều nên tôi không còn nhớ về khoảng thời gian đó nữa.”

Khi Julia nhẹ nhàng siết chặt tay, nàng ngước nhìn lên và mỉm cười một lần nữa.

“Matheus, bây giờ tôi rất hạnh phúc.”

Niềm vui lan tỏa đến cả Matheus, người biết Julia muốn nói gì.

Trong quá khứ xa xôi, khi Julia được sinh ra, lời chúc phúc của Matheus, mong cô được hạnh phúc hơn bất kỳ đứa trẻ nào trên đời, giờ đã thành hiện thực.

Matheus nhìn Julia, cảm nhận được những cảm xúc dâng trào sâu thẳm trong trái tim mình.

“Đó cũng là một niềm vui to lớn đối với tôi, rằng Julia được hạnh phúc.”

Những lời chúc phúc ban cho người mẹ và những đứa trẻ trong bụng được thực hiện trước mặt Fernan. Vì đó cũng là một điều may mắn dành cho gia đình.

Một lúc lâu sau, Julia cảm thấy sức mạnh thần thánh của Matheus dần hòa vào bụng mình.

“Hai đứa trẻ sẽ chào đời khỏe mạnh. Và cuối cùng, dưới sự bảo vệ của hai người, chúng sẽ sống hạnh phúc.”

Matheus bỏ tay ra khỏi bụng Julia và khẽ thì thầm.

“Vì vậy, đừng lo lắng bất cứ điều gì.”

Julia gật đầu. Ngay lúc đó, một làn gió xuân từ cửa sổ thổi vào như một bằng chứng của sự chúc phúc. Julia mỉm cười hạnh phúc khi cảm thấy gió quấn quanh cơ thể mình. Cùng lúc đó, Fernan, người đang đứng phía sau nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

Cả hai nhìn nhau cười âu yếm. Julia cảm thấy những đứa trẻ trong bụng mình cũng đang rất vui mừng.