Ngoại truyện: Hãy cùng hạnh phúc thật lâu nhé

Sau mùa xuân ấm áp, mùa hè nóng bức đến, và đến cuối mùa thu, khi thế giới được tô điểm bằng sắc màu ấm áp, hai đứa trẻ đã ra đời. Là một bé gái và một bé trai thừa hưởng mái tóc đen của cha và đôi mắt xanh của mẹ.

Tên bé gái là Daphne, và bé trai là Cain.

Hai đứa trẻ sơ sinh nằm lặng lẽ trên giường, dần lớn lên, bò và bi bô tập nói. Bọn trẻ không khóc nhiều lắm. Mỗi lần nhìn thấy hai đứa trẻ ngồi trong cũi tươi cười, ai cũng khen chúng dễ thương.

“Trời ơi, Cậu chủ và Tiểu thư trông giống hệt Phu nhân!”

Melissa nghĩ bọn trẻ trông giống Julia. Mặt khác, người hộ tống Adrian lại có ý kiến

khác.

“Ừm, tôi nghĩ Cậu chủ giống Phu nhân, còn Tiểu thư thì giống Ngài ấy.”

Họ nói vậy nhưng thực ra Julia vẫn không hình dung được các con mình giống ai hơn. Cả hai đều dễ thương và đáng yêu.

Một buổi chiều, Julia đi ra ngoài sảnh để gặp Fernan, người vừa trở về sau một cuộc trinh sát ngắn. Daphne đang ở trong vòng tay của nàng, và Cain đang ở trong vòng tay của bảo mẫu.

“Sao nàng lại ra đây? Ta đang định đến gặp mọi người mà.”

Sau khi Fernan hôn lên má Julia, hắn ôm lũ trẻ vào lòng. Julia nhìn Daphne và Cain trong vòng tay của Fernan và che miệng. Bọn họ thật sự rất dễ thương.

“Bọn trẻ muốn gặp chàng. Nhìn xem, chúng có vẻ còn thích chàng hơn cả em nữa.”

Có lẽ đối với lũ trẻ, vòng tay của Fernan vững chắc hơn, và khuôn mặt anh thoải mái hơn khi anh ôm lấy chúng. Julia hơi buồn một chút, nhưng nhìn thấy ba người ở cùng nhau, nàng khẽ mỉm cười. Lúc này Julia mới nhận ra. Rằng những đứa con của nàng giống Fernan hơn.

Fernan nhìn xuống lũ trẻ đang vùi đầu trong vòng tay mình và lặng lẽ mỉm cười. Sau đó, Fernan nói một điều hoàn toàn khác với những gì Julia nghĩ.

“Ừ, cả hai đều trông giống nàng.”

Julia mở to mắt.

“Trong mắt em, chúng trông giống chàng hơn.”

Julia mỉm cười dịu dàng khi nàng đưa ngón tay ra và cù vào má bọn trẻ. Bất kể nàng có nhìn nhiều như thế nào, thì họ cũng rất giống nhau trong mắt của nàng.

Fernan thì thầm, nhìn Julia và lũ trẻ.

“Nhìn đi. Chúng cũng thích vùi vào trong vòng tay của ta như nàng vậy.”

Nghe những lời đó, Julia chớp mắt và bật cười.

“Thật không may, bây giờ em phải nhường chàng cho bọn trẻ rồi.”

Julia tinh nghịch ngước nhìn Fernan và nói, Fernan nhìn nàng và đáp lại với một nụ cười.

“Điều đó thật không tốt. Vì ta thích ôm nàng hơn.”

Julia cười khúc khích trước câu trả lời khéo léo của Fernan. Khi nàng cười thành tiếng, Daphne đang ở trong vòng tay của Fernan cũng mỉm cười với đôi mắt xanh lấp lánh. Cain có vẻ bối rối, nhưng khi Daphne cười, cậu bé cũng cười theo.

Sảnh rộng lớn nhanh chóng trở nên ấm cúng bởi tiếng cười nói sống động.

***

Không giống như những đứa trẻ quý tộc khác, Daphne và Cain được tận tay cha mẹ nuôi dưỡng. Những quý tộc bình thường sẽ không tự mình nuôi dạy con cái của họ và sẽ giao chúng cho một bảo mẫu có năng lực, nhưng Julia không muốn làm điều đó.

Nàng chưa từng nuôi con, và nàng thiếu thốn nhiều kĩ năng nên cần nhờ bảo mẫu giúp đỡ, nhưng nàng muốn tự mình chăm sóc các con. Fernan tôn trọng ý muốn của nàng. Kết quả là hai đứa trẻ có một mối quan hệ thân thiết với cha mẹ của chúng.

Vài năm trôi qua, bọn trẻ đã bắt đầu tự đi lại và nói được tương đối rõ ràng. Toàn bộ lâu đài đã trở thành sân chơi cho trẻ em.

“Lần này ông ấy sẽ không thể tìm thấy chúng ta, đúng chứ?”

Một giọng nói vang lên từ phía sau một cái cây cao ở sân sau. Daphne nhìn Cain, người đang ngồi xổm bên cạnh mình và hỏi. Daphne thì thầm nói, nhưng Cain vẫn đặt ngón trỏ lên môi và lắc đầu.

“Nói to quá đó, Daphne.”

“Không, không có mà!”

Trong lúc Daphne đang nói, một cái bóng lớn bao trùm lấy hai đứa trẻ. Gần như cùng lúc, bọn trẻ nhìn lên và thở dài.

“Tìm thấy các con rồi.”

Fernan cười khúc khích và nhìn xuống lũ trẻ. Hắn cúi người xuống và dang hai tay ra, ánh mắt ngang với tầm mắt của lũ trẻ.

“Các con đã bị phát hiện rồi, đến đây nào.”

Cain thở dài và ôm chặt lấy cha mình. Cậu bé nghĩ rõ ràng là do tiếng nói của Daphne mà họ bị bắt.

Nhưng Fernan vốn vẫn luôn biết nơi hai đứa trẻ lẩn trốn. Đằng sau những cột đá hoa cương lớn ở góc sảnh hay bóng cây ở sân sau. Đôi khi là ở phía sau đài phun nước trong nhà kính.

Có những lúc đặc biệt, ngay cả khi chúng trốn ở một nơi khó tìm, những người đi qua hoặc các kỵ sĩ sẽ nói ra nơi chúng hướng đến.

“Cha chắc chắn là một phù thủy. Lần này con đã trốn rất giỏi rồi mà.”

Daphne ôm lấy cha của mình và tuyên bố. Rồi Cain nhún vai.

“Cha không phải là phù thủy. Nếu Daphne không hét lên, chúng ta đã không bị bắt rồi.”

“Không, Daphne không có hét mà!”

Thấy bọn trẻ tranh cãi, Fernan chỉ mỉm cười. Hai đứa trẻ khá khác nhau về ngoại hình và tính cách. Dù là sinh đôi và đi chơi với nhau hàng ngày nhưng tính cách của chúng lại hoàn toàn trái ngược nên Julia luôn cảm thấy ngạc nhiên.

Daphne có tính cách sôi nổi, nói rất nhiều và thể hiện rất nhiều cảm xúc khác nhau. Mặt khác, Cain thì bình thản và nhẹ nhàng hơn. Hai đứa trẻ, năm nay lên 5, tính cách hoàn toàn trái ngược nhau và cãi nhau nhiều, nhưng về cơ bản thì chúng vẫn rất hợp nhau.

Khi Fernan trở về lâu đài với lũ trẻ trong vòng tay, mặt trời dần lặn xuống.

“Cha, bao giờ mẹ mới trở về?”

Cain ngước nhìn Fernan và hỏi. Julia đã đi ra ngoài sáng nay. Do gần đây có một sự kiện quyên góp trong lãnh thổ do nàng tổ chức, vì vậy nàng phải tham dự.

Fernan khẽ hỏi.

“Mẹ sẽ quay lại sớm thôi. Con nhớ mẹ sao?”

Ban ngày chúng vui chơi thỏa thích, nhưng giờ sức lực đã cạn, chúng lại thấy nhớ Julia.

“Đúng vậy!”

Daphne lớn tiếng trả lời thay Cain, và Cain lặng lẽ chỉ ra.

“Daphne đã học ngày hôm qua rồi mà. Daphne phải sử dụng kính ngữ với cha mẹ.”

“Hừm, Daphne sẽ sử dụng vào ngày mai.”

Daphne mỉm cười và gục đầu vào vai Fernan. Cain thở dài và làm theo Daphne, tựa má vào vai kia của Fernan.

Fernan cười nhẹ và ôm hai đứa trẻ thật chặt. Và hắn từ từ nhìn về phía cổng. Không chỉ có bọn trẻ là người muốn nhanh chóng được gặp Julia.

“Phu nhân tham dự sự kiện có vui không?”

Người quản gia, Richard, cúi đầu chào Julia. Cởi chiếc mũ rộng vành ra, Julia gật đầu.

“Có chuyện gì xảy ra không? Lũ trẻ đang ở đâu?”

“Ban ngày Tiểu thư và Cậu chủ cùng chơi với Ngài ấy, và họ chỉ vừa mới đi lên phòng ngủ.”

Julia mỉm cười gật đầu và đi thẳng lên tầng trên. Mặc dù hàng ngày Fernan đều bận rộn với công việc chính trị nhưng anh vẫn không bỏ lỡ việc chơi đùa cùng với bọn trẻ.

Những đứa trẻ năng động thích chơi với cha hơn là với mẹ hoặc những người hầu. Không ngờ Fernan lại chăm con rất giỏi. Bề ngoài anh có vẻ lạnh lùng nhưng đối với vợ con lại là một ngoại lệ.

Đầu tiên, Julia vào phòng thay đồ và thay một bộ trang phục mặc trong nhà. Sau đó nàng đi vào phòng ngủ. Khi nàng mở cửa ra, sự yên tĩnh êm đềm chào đón nàng. Trong bầu không khí yên tĩnh đến không ngờ, nàng nghiêng đầu và tiến vào trong.

Sau đó, Julia nhìn thấy ba người đang ngồi trên ghế sofa, và đôi mắt nàng chợt mở to. Fernan đang ngủ dựa vào ghế sofa với hai đứa trẻ ở hai bên. Cain và Daphne, những người đang nằm trong vòng tay của cha mình, cũng đang say sưa ngủ.

Julia bước nhẹ chân và tiến lại gần họ. Một nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt nàng khi nàng đứng yên và nhìn xuống gia đình của chính mình. Nàng thật muốn lưu giữ khoảnh khắc này trong một bức tranh. Julia từ từ cúi đầu và hôn lên má các con.

Và cuối cùng, sau khi hôn lên má Fernan, nàng quay sang khung cửa sổ với một nụ cười. Vì đang là mùa hè nên nắng kéo dài và trời vẫn còn sáng. Khung cảnh chìm trong ánh hoàng hôn hắt ánh đỏ lên ô cửa sổ.

Julia nhìn khung cảnh bên ngoài khung cửa và nhắm mắt lại. Nàng cảm thoải mái và có hơi buồn ngủ. Ngay lúc đó, nàng đột nhiên cảm thấy có một bàn tay rắn chắc ôm lấy eo mình từ phía sau. Julia mở mắt và quay đầu lại. Fernan, người đã tỉnh dậy, ôm lấy nàng và thì thầm.

“Ta đã rất nhớ nàng.”

Julia đáp lại giọng nói nhẹ nhàng của Fernan với một nụ cười rạng rỡ.

“Em cũng vậy.”

Như mọi khi, vòng tay mạnh mẽ và ấm áp của Fernan làm trái tim dịu dàng của nàng tan chảy. Bây giờ nàng đã quen với điều đó, khoảnh khắc nhỏ bé này cùng với anh khiến nàng rất hạnh phúc.

Julia chợt có một ý nghĩ. Khung cảnh bao quanh họ lúc này giống hệt như một câu chuyện cổ tích vậy. Và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Và câu chuyện cổ tích đã đến hồi kết.

Cách đây rất lâu, nàng đã từng nghĩ rằng một câu chuyện cổ tích như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện trên người mình. Một tương lai giống như câu chuyện cổ tích với tình yêu sâu sắc của hai nhân vật chính.

Julia cụp mi xuống, khẽ mỉm cười khi cảm thấy cuối cùng bản thân cũng có một câu chuyện cổ tích của riêng mình.

Bây giờ hạnh phúc đã ở gần nàng rồi. Mỗi ngày của nàng đều là một câu chuyện cổ tích.

“Chàng là hạnh phúc của em.”

Julia thì thầm và đặt tay lên tay Fernan. Trước những lời đó, Fernan cúi đầu và trả lời rõ ràng bên tai nàng.

“Nàng là cuộc sống của ta.”

Julia quay người lại và nhìn Fernan. Fernan từ từ cúi đầu xuống và đặt lên trán nàng một nụ hôn.

“Ta yêu nàng.”

Sau đó, Fernan hạ môi xuống thêm một chút và nhẹ nhàng hôn Julia. Cảm nhận được ấm áp trên môi, Julia ôm chặt lấy eo Fernan.

Thế giới khi mặt trời lặn xuống, dần dần chìm vào bóng đêm. Nhưng nàng không hề sợ hãi.

Bởi vì đã có người đàn ông này bảo vệ thế giới của nàng và chiếu sáng nó thật rực rỡ.

Vậy nên, chặng đường của họ đã đến hồi kết rồi.

Hãy cùng hạnh phúc thật lâu nhé.

------

Trans: Cảm ơn mọi người nhiều❤