Chương 12

Ngồi một mình trong cỗ xe ngựa rộng lớn, Julia đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lễ kỷ niệm Quốc khánh sẽ được tổ chức trong ba ngày nữa, và theo lời mời của Hoàng hậu, Julia đang trên đường khởi hành đến thủ đô sớm hơn dự kiến.

Gần đây, lãnh thổ đang rơi vào tình trạng nguy hiểm khi quái vật xâm lấn vào biên giới. Lịch trình đến thủ đô của Fernan đã bị hoãn lại nên Julia không thể đi cùng.

Đôi mắt của Julia ánh lên nét buồn bã khi nàng nhìn chỗ trống trước mặt.

Sau một khoảng thời gian dài, Julia đã đến Cung điện Hoàng gia và được người hầu dẫn đường vào bên trong.

Khi nàng tiến vào phòng tiếp kiến ở Chính điện, Hoàng hậu, người đã ngồi chờ từ trước, chào đón nàng với một nụ cười rạng rỡ.

“Chào mừng, hẳn là chuyến đi xa đã khiến con mệt mỏi rồi.”

“Thưa Hoàng hậu, Người đừng lo lắng. Con đã có một chuyến đi thoải mái ạ.”

Julia ngồi xuống bàn trà, đối diện với Hoàng hậu. Không giống với Hoàng đế, người khiến nàng hơi không thoải mái, Hoàng hậu lại là người khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Vợ của Thái tử cũng có mặt ở đó, cũng là một người thẳng thắn và sôi nổi, nên Julia đã nhanh chóng thích nghi với cuộc trò chuyện này.

“Nhân tiện, tôi lo là Đại Công tước phu nhân có vẻ gầy hơn so với lần trước chúng ta gặp mặt thì phải.”

Veronica, Thái tử phi, cẩn trọng nhắc đến. Julia cố mỉm cười.

“Sức khỏe của tôi dạo gần đây không được tốt cho lắm. Nhưng cũng không có gì đáng lo ngại cả.”

“Tôi hiểu rồi. Hy vọng cô sẽ sớm khỏe mạnh trở lại.”

Veronica mỉm cười dịu dàng. Cô ấy đang mặc một chiếc đầm bầu rộng và mái tóc vàng óng được chải qua một bên. Cô ấy đang mang thai ở tháng thứ năm, gương mặt rạng rỡ và tràn ngập hạnh phúc.

“Con và Veronica có muốn cùng ta tham gia Thánh lễ chiều nay không? Hiện tại các linh mục đang ở Cung điện Hoàng gia để cầu nguyện cho những người đang mang thai.”

Hoàng hậu nhẹ nhàng hỏi, và Veronica gật đầu đập tay.

“Cứ làm vậy đi! Con sẽ nhờ linh mục chúc phúc cho sức khỏe của Đại Công tước phu nhân.”

“Không sao đâu ạ, con không thể làm phiền linh mục đến đây vì Thái tử phi được.”

“Không được nói như vậy. Con cũng là một thành viên của gia đình Hoàng gia chúng ta mà.”

Hoàng hậu mỉm cười nhân từ và đưa ra đề nghị một lần nữa. Cuối cùng Julia cũng gật đầu và nói cảm ơn bà ấy. Buổi tiệc trà nhỏ tiếp tục diễn ra trong bầu không khí thanh bình và hài hòa.

Đây là khoảng thời gian duy nhất mà Julia có thể thanh thản đầu óc của mình, sau khi phải chịu đựng những tiêu cực ở lâu đài của Đại Công tước.

Vào buổi chiều, Julia cùng Veronica đến đền thờ để tham dự Thánh lễ. Khi họ đặt chân vào trong lễ đường, các linh mục đang quỳ trước bệ thờ. Ánh sáng rọi qua các khung cửa kính màu, chiếu xuống họ.

“Linh mục Matheus.”

Veronica khẽ gọi một vị linh mục. Người đàn ông đang ngồi giữa các linh mục chậm rãi quay đầu lại. Anh ta có một mái tóc ánh bạc.

“Xin chào, Thái tử phi Veronica.”

Anh ta nhìn Veronica một lúc, sau đó nhanh chóng hướng ánh mắt về phía Julia.

Đôi mắt anh ta khẽ dao động.

“Đây là Đại Công tước phu nhân Ceasar. Tôi mang cô ấy đến cùng tham dự Thánh lễ cùng với mình.”

“Tôi hiểu rồi.”

Anh ta nhìn Julia với ánh mắt sâu thẳm rồi nhanh chóng thay đổi tông giọng của mình một cách nhẹ nhàng.

“Thánh lễ sẽ sớm được bắt đầu. Hãy tìm một chỗ thoải mái và ngồi xuống.”

Ngồi trên hàng ghế dài, Julia nhìn những linh mục làm dấu thánh giá và sau đó đứng trước bệ thờ, bắt đầu tiến hành nghi thức

Julia lặng lẽ nhìn Matheus đọc bài diễn thuyết. Giọng của anh ta rất nghiêm trang, nhưng cũng rất dịu dàng và nhẹ nhàng.

Khi Matheus đọc lời cầu nguyện cho nghi lễ, một linh mục mang đến một chiếc đĩa bạc đựng nước thánh.

“Cầu mong bình an đến cho người mẹ và đứa trẻ chưa chào đời.”

Matheus giơ tay lên trên đầu Veronica và vẫy nước thánh.

Anh ta khẽ nhẩm xong lời nguyện cầu và từ từ mở mắt ra. Matheus gật đầu với Julia để bảo nàng tiến lên phía trước.

Julia đứng trước bệ thờ và nhắm hai mắt lại.

“Nguyện xin phúc lành của Chúa sẽ luôn ở bên cạnh cô.”

Những giọt nước thánh rơi trên mái tóc của Julia. Dường như giọng nói của Matheus đang từ từ len lỏi trong tâm trí nàng.

“Chúng ta đã gặp nhau lần nào chưa?”

Anh ta nhỏ giọng hỏi. Julia chớp đôi mắt tròn xoe của mình.

“À, không có… đây là lần đầu tiên tôi gặp anh.”

“Tôi hiểu rồi. Là tôi đã lỡ lời.”

Matheus mỉm cười, kết thúc nghi lễ chúc phúc.

Dường như Matheus có biết nàng. Nhưng dù Julia có cố gắng nhớ lại đến đâu, thì cuộc gặp gỡ giữa hai người vẫn không tồn tại trong ký ức của nàng.

Julia cảm thấy kì lạ, quay đầu lại nhìn anh ta lần nữa.

***

Fernan đến thủ đô vào đúng ngày diễn ra lễ hội.

Cuối cùng thì cuộc diễu hành của Hoàng đế vào buổi sáng đã được hộ tống bởi những Hiệp sĩ Hoàng gia.

Sau khi cuộc diễu hành kết thúc một cách an toàn, mọi người hối hả chuẩn bị cho buổi tiệc ở Chính điện. Khi nghe tin Fernan đã đến, Julia vội vàng đi xuống sảnh chính ở tầng một.

Trang phục hôm nay của nàng là một chiếc váy màu xanh lá đậm cùng với hoa văn vàng tô điểm cho vùng cổ, khiến nàng càng lộng lẫy hơn mọi ngày. Mọi người xung quanh cứ liếc nhìn nàng.

“Phu nhân, người đây rồi.”

Trong lúc Julia đang không biết làm gì, ai đó gọi nàng. Là người mà nàng đã gặp ở dưới phố ngày hôm đó.

Là trợ lý của Fernan.

“Tôi đến để chuyển lại lời nhắn của Đại Công tước. Ngài ấy nói Người có thể tự đi đến sảnh tiệc trước, Ngài ấy sẽ đến sau.”

“... Ta hiểu rồi.”

Theo thông lệ, các cặp đôi sẽ cùng nhau bước vào sảnh tiệc. Đương nhiên Julia cũng mong đợi mình sẽ sánh bước với Fernan. Nàng cảm thấy hơi lạc lõng.

Nàng tính đợi, nhưng Fernan chắc chắn sẽ không muốn thấy nàng làm như vậy.

“Cảm ơn đã báo cho ta, ừm…”

Julia ngập ngừng một lúc, bởi vì nàng không biết tên của người trợ lý.

Chú ý đến điều này, Lloyd muộn màng chào hỏi và lịch sự giới thiệu bản thân.

“Tên tôi là Lloyd Allen. Người cứ gọi tôi là Lloyd.”

“Cảm ơn Lloyd.”

Julia mỉm cười, nhanh chóng đi đến sảnh tổ chức tiệc. Đi theo chỉ dẫn của một người hầu, Julia một mình bước vào sảnh tiệc, đến đứng trước một cái bàn trống.

Một vài nữ quý tộc đã nhìn thấy nàng, nở một nụ cười thân thiện tiến lại gần.

"Đại Công tước phu nhân, cô có khỏe không? Tôi chưa được gặp lại cô kể từ tiệc trà đấy."

"Vâng, tôi vẫn khỏe. Còn mọi người thì sao?"

Bọn họ trao đổi những câu hỏi lịch sự và sau một khoảng lặng ngắn, Thái tử cùng với vợ tiến vào sảnh tiệc.

Thái tử đưa tay hộ tống Veronica đang nhẹ nhàng ôm lấy bụng mình.

"Hai người bọn họ lúc nào cũng rất tình cảm."

"Tôi nghe nói Thái tử là một người rất ngọt ngào. Kể từ lúc kết hôn đến giờ họ vẫn khắng khít như vậy."

"Ôi, coi ai đang nói kìa. Không phải chồng cô cũng ngọt ngào như mật ong sao?"

Khi những người phụ nữ bắt đầu nói đùa về chồng của họ, Julia không thể trò chuyện cùng. Nàng tự hỏi tại sao họ có thể thân thiết với nhau như vậy trong khi đó đều là hôn nhân chính trị. Đừng nói đến thân mật, nàng với Fernan còn chưa bao giờ có được một cuộc trò chuyện vui vẻ nào.

"Còn Đại Công tước phu nhân thì sao?"

"Hả?"

Biểu cảm của Julia hơi khựng lại khi câu hỏi hướng đến mình.

"Mọi người đều rất tò mò không biết Đại Công tước Fernan là người như thế nào?"

"Cả hai người đều không thường xuyên đến thủ đô, nên tôi thật sự tò mò cả hai chung sống với nhau ra sao."

Những nữ quý tộc đều đang nhìn nàng. Julia miễn cưỡng cười, thận trọng đáp lại.

"Ngài ấy rất bận rộn. Và tôi thấy hơi cô đơn bởi vì không có nữ quý tộc nào ở lãnh thổ để nói chuyện cùng. Nhưng tôi vẫn đang sống tốt."

Nàng trả lời một cách chung chung, nhưng may thay các nữ quý tộc đều gật đầu và nói tiếp.

"Đúng rồi. Sẽ khó để mời hết tất cả những người cô quen biết ở thủ đô đến."

"Nhưng ít nhất cũng sẽ mời chúng tôi đến chứ, đúng không? Nếu Đại Công tước phu nhân mời tôi, tôi sẽ rất vui đấy."

"Vâng, tôi sẽ thu xếp."

Cuộc trò chuyện nhanh chóng rẽ sang một hướng khác. Julia đang thoải mái tham gia thảo luận đề tài, nghe thấy tiếng xôn xao, nàng quay đầu lại.

Nàng có thể thấy từ xa, Fernan đang bước vào sảnh tiệc. Tất cả ánh mắt đều hướng về phía hắn.

Rõ ràng, sự xuất hiện của Fernan thu hút nhiều sự chú ý hơn Thái tử.

Sau khi chào các nữ quý tộc, Julia tiến lại gần Fernan.

"Thưa Ngài."

Nghe thấy giọng nói khẽ phát ra, Fernan quay lại. Julia ngước nhìn hắn, nhẹ nắm lấy một góc váy.

Khi nàng cất tiếng gọi, Julia đã rất sợ hãi. Nàng sợ rằng Fernan sẽ phớt lờ nàng và bỏ đi chỗ khác.

Nhưng có lẽ là do tất cả mọi người đều đang nhìn, Fernan không lộ ra vẻ tàn nhẫn như mọi khi.

"Đi đến chỗ ngồi của chúng ta thôi."

Fernan khô khan mở miệng và đưa tay về phía nàng. Ngạc nhiên nhìn hắn một lúc, Julia khoác lấy tay Fernan.

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ kia, nàng cảm thấy Fernan đã không còn lựa chọn nào khác.

Hơi cay đắng một chút, nhưng nàng vẫn thấy không tệ lắm khi được hộ tống.

Khi cả hai đi đến chiếc bàn trống, Thái tử đã nhìn thấy họ và tiến đến với một nụ cười rạng rỡ.