Chương 15

Tình hình có thể sẽ thay đổi khác đi nếu nàng có con, bởi vì điều này liên quan đến việc người thừa kế. Nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi. Nàng sẽ không thể chịu đựng nổi nếu ánh mắt lạnh lùng vô tâm đó của Fernan lại hướng vào đứa trẻ.

Ngài ấy còn không muốn chung phòng với mình, huống hồ chi là có một đứa con…

Đang lơ đãng vuốt lá thư, Julia đột ngột đứng dậy. Nàng theo thói quen gọi Melissa, nhưng nhanh chóng nhớ ra hôm nay cô ấy đã đi nghỉ phép. Nàng cảm thấy rất cô đơn khi không có Melissa, người duy nhất nàng có thể trò chuyện cùng.

Julia bước ra khỏi phòng ngủ và chậm rãi đi đến phía cuối hành lang.

Nàng dự định hôm nay sẽ dành thời gian ở phòng đọc sách.

Có tổng cộng năm phòng đọc sách trong lâu đài của Đại Công tước Caesar. Trong đó căn phòng Julia thích nhất nằm ở tầng bốn.

Đó là một nơi yên tĩnh, rất ít người ra vào chỉ trừ những người hầu đến để dọn dẹp.

"Chào buổi sáng, thưa Phu nhân."

Hai người hầu mới vừa bước ra khỏi cửa sau khi lau dọn xong, cúi người chào nàng.

Julia gật đầu và đi vào bên trong. Nàng nghe thấy tiếng thì thầm của họ.

Nàng biết những người hầu đã cười nhạo chế giễu sau lưng nàng.

Bị chủ đối xử tệ bạc và thậm chí bị người hầu phớt lờ là điều nàng đã nhiều lần trải qua trong lúc còn ở dinh thự nhà Hầu tước. Tất cả người hầu đều biết rằng chủ nhân của họ sẽ không có bất kỳ hành động nào dù cho họ có bắt nạt nàng đi chăng nữa.

Julia cũng không muốn gây ra náo loạn không cần thiết, nên như thường lệ, nàng chịu đựng những lời thì thầm của họ.

Thở dài, nàng chọn một vài quyển sách trên kệ và ngồi xuống bàn đọc. Việc đắm chìm vào sách khiến nàng có thể quên đi thực tại xung quanh. Hôm nay, Julia rất muốn đọc sách để xoa dịu cảm xúc của nàng.

Thời gian nhanh chóng trôi qua. Nàng đến phòng đọc vào buổi sáng, và khi nàng kịp nhận ra thì căn phòng đã lờ mờ tối. Julia đứng dậy khỏi chỗ ngồi, để sách lại vị trí ban đầu và hướng về phía cửa.

Cách~

Nàng xoay tay nắm cửa, chợt sững người. Bởi vì cánh cửa không mở ra. Có lẽ nào đã bị khóa từ phía bên ngoài? Julia đột nhiên có linh cảm xấu, nàng dùng sức xoay tay cầm và la lớn.

"Có ai ở bên ngoài không? Cửa bị khóa rồi."

Nàng la lớn và đập cửa mạnh hơn, nhưng bên ngoài vẫn yên lặng.

"Không có ai sao?"

Sau khi la hét một lúc lâu, lòng nàng trùng xuống. Trái tim nàng bắt đầu đập dữ dội.

Rõ ràng là buổi sáng những người hầu đã nhìn thấy nàng đi vào trong phòng đọc sách.

Hơn nữa, còn khá lâu mới đến giờ tắt đèn, nên không có lý do gì lại khóa cửa vào giờ này cả.

Cho nên những người hầu đã cố tình khóa cửa lại mặc dù biết nàng ở bên trong.

Julia cắn chặt đôi môi đang run rẩy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết từ lúc nào bên ngoài đã tối đen.

Nếu sau tất cả những tiếng la lớn và tiếng đập cửa như vậy mà không có ai đến, hoặc là họ thật sự không nghe thấy, hay là có nhưng giả vờ như không biết.

Melissa không ở đây, nên sẽ không có ai nhận ra nàng đã biến mất mà đi tìm.

"Ha…"

Julia cười cay đắng.

Tại sao bọn họ lại làm vậy với mình?

Julia ngồi cuộn tròn người lại, nắm chặt hai bàn tay đang run rẩy. Phòng đọc không có lò sưởi, nên không khí bên trong căn phòng nhanh chóng hạ thấp khi mặt trời dần lặn xuống.

Sau một hồi thất thần nhìn sàn nhà, trong lòng Julia đột nhiên nảy sinh một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Có lẽ Ngài ấy sẽ phát hiện ra mình đã biến mất

"... Đương nhiên là không rồi."

Julia nhanh chóng tự nhủ. Fernan cũng không quan tâm gì đến nàng cho lắm. Anh sẽ không để ý đến việc nàng biến mất hay bỏ đi đâu. Và nếu Fernan biết đến sự việc này… có lẽ anh cũng sẽ không có hành động gì.

Trái tim nàng chợt lạnh lẽo.

Julia vùi mặt vào đầu gối, run rẩy thở. Đầu óc nàng đang quay cuồng với vô vàn suy nghĩ.

Sau khi cúi đầu một lúc lâu, Julia lại đứng dậy. Nàng tiến đến gần cánh cửa và cứ thế đập mạnh cho đến khi tay nàng đỏ lên.

Nhưng dù cho nàng có đập cửa mạnh đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không có một ai xuất hiện.

Julia hạ bàn tay sưng đỏ của mình xuống.

Mình đã làm gì sai để mà phải chịu đựng những việc này cơ chứ?

Đôi mắt nàng bắt đầu ươn ướt. Thật sự nàng không muốn phải khóc, nhưng nàng không thể kìm nén được nữa.

***

Sau một khoảng thời gian dài bị nhốt và sợ hãi, Julia đột nhiên cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Hơi thở của nàng ngày một ổn định.

Cuối cùng, khi mở đôi mắt trĩu nặng ra, thứ đầu tiên Julia nhìn thấy là bóng dáng cao lớn của một người đàn ông.

Dù cho tầm mắt của nàng vẫn còn đang mờ, nàng vẫn có thể ngay lập tức nhận ra người đó là ai. Chính là Fernan.

“Cô ấy cần được nghỉ ngơi nhiều hơn. Trên cơ thể có nhiều vết thương, nhưng tôi nghĩ nguyên nhân sâu xa là do căng thẳng quá độ.”

Nàng nghe thấy tiếng của bác sĩ xen lẫn với giọng nói của Fernan.

Julia nhắm mắt lại. Nàng không muốn tỉnh dậy.

“Khi nào cô ta mới tỉnh lại?”

Giọng nói u ám của Fernan như đang thiêu đốt tai nàng. Giọng nói đó, nàng luôn nghĩ nó rất êm tai, giờ đây lại không mấy dễ chịu cho lắm.Julia nhắm chặt hai mắt lại và để cơn buồn ngủ bao trùm lấy mình. Cơ thể nàng nặng trĩu như thể đã bị hút chặt xuống giường. Nàng nhanh chóng thiếp đi.

Khi tỉnh dậy lần nữa, Julia không khỏi ngạc nhiên.

Fernan vẫn còn ở bên cạnh nàng, đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường và nhìn chằm chằm vào nàng.

“Tỉnh rồi sao?”

Giọng Fernan nghe khá nặng nề. Sau một hồi ngước nhìn hắn, Julia nghiêng đầu sang phía khác mà không trả lời.

Mặc dù thái độ của Julia đã rất rõ ràng, Fernan vẫn tiếp tục nói.

“Những người hầu phụ trách phòng đọc sách đã bị nhốt dưới tầng hầm rồi.”

“...”

“Họ khăng khăng rằng đó chỉ là vô ý.”

Julia nhếch môi bất lực. Nàng đã không còn sức lực để phẫn nộ trước sự dối trá trắng trợn này. Nàng cũng không còn ý chí nào để hỏi Fernan nữa.

“Ta sẽ làm theo ý của cô.”

“...”

“Ta hy vọng mọi thứ sẽ không chỉ dừng lại ở việc đuổi bọn họ đi.”

“Tôi sẽ không làm gì hết.”

“Sao cơ?”

Fernan nhướng một bên mày. Julia quay đầu lại, lẩm bẩm.

“Thật ra, dường như Ngài cũng mong muốn điều đó mà.”

“Ý cô là sao?”

“Rằng tôi cứ thể biến mất… Ngài mong muốn điều đó hơn bất kỳ ai khác mà, đúng không? Vậy thì Ngài phải thấy biết ơn những người hầu đó mới phải.”

Có phải là do tác dụng của thuốc không? Những từ ngữ cứ thế tự mình tuôn trào ra khỏi miệng nàng, như thể nàng đang chất vấn Fernan.

“... Ngài thật sự không biết tại sao người hầu lại làm vậy với tôi sao?”

Nếu như thường ngày, trước tiên nàng sẽ nói cảm ơn vì đã quan tâm, nhưng bây giờ nàng không thể nào thốt ra những lời đó được.

Bởi vì nàng không hề thấy cảm kích, một chút cũng không.

Fernan chỉ im lặng nhìn nàng. Julia không thể nói được sự im lặng đó là do đã hiểu lời nàng nói hay không.

Julia cũng không nói thêm gì nữa.

Sau một hồi im lặng. Fernan cầm lấy một cái chén đặt trên bàn.

“Sao cô không ăn chút gì trước đi?”

Là một món súp yến mạch. Nó mới được chuẩn bị cách đây không lâu, vẫn còn hơi nóng.

Julia từ từ mở mắt và nhận lấy chén súp. Nàng cảm thấy tình huống hiện tại đột nhiên trở nên kỳ quái.

Nàng đưa mắt nhìn thẳng vào Fernan. Gương mặt vẫn không có cảm xúc đặc biệt nào như mọi khi, nhưng đã không còn nhìn thấy vẻ lạnh lùng nào nữa.

Nàng bỗng thấy lạ lẫm.

Cho gọi bác sĩ, chữa trị cho nàng, rồi lại ở bên cạnh cho đến khi nàng tỉnh lại. Nàng không thể hiểu tại sao Fernan lại làm tất cả những chuyện này.

“... Em không thể hiểu những hành động của Ngài.”

Julia siết chặt lấy chén súp trong tay và khẽ nói.

“Ngài nói cuộc hôn nhân này sẽ không kéo dài mãi, và tình cảm của em cũng không có chút ích lợi gì cho Ngài.”

“...”

“Ngài không thích em, nhưng lại đang làm gì thế này? Tại sao lại đột ngột tử tế như vậy?”

Fernan lúc nào cũng vô tâm và tàn nhẫn, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó tiếp theo, kì lạ thay anh lại không còn lạnh lùng với nàng nữa. Anh cứ luôn thay đổi như vậy. Giống như lúc nàng ở trong phòng ngủ của anh, hay là lúc nàng đuổi theo anh ở hành lang, và ngay cả bây giờ cũng vậy…

Nét mặt của Fernan bỗng đanh lại trước những lời nói của Julia. Hắn chậm chạp mở miệng, như thể đang cố kìm nén thứ gì đó.

“Ta vẫn đang nghĩ cách chấm dứt cuộc hôn nhân này. Và tình cảm của cô vẫn như vậy, vẫn sẽ không đem lại lợi ích gì cho ta cả.”

Lông mày hắn khẽ nhíu lại, và hắn ngập ngừng tiếp tục nói.

“Và ta cũng không biết tại sao. Ta không biết tại sao bản thân lại ngày càng trở nên yếu đuối mỗi khi đứng trước cô nữa.”

Khi nói ra những lời như vậy, khuôn mặt của Fernan dường như trở nên khác lạ so với mọi ngày. Giống như hắn không thể hiểu được cảm xúc của chính mình vậy.

Julia cũng cảm thấy bối rối, nhưng nàng đã không còn muốn nói chuyện với Fernan nữa. Không nói gì thêm, nàng ăn hết chén súp, ngay cả thuốc cũng uống. Sau đó, cuối cùng Julia cũng chìm vào giấc ngủ. Fernan nhìn khuôn mặt đang say giấc của Julia một hồi lâu.

Những cảm xúc và ngay cả tâm trạng bứt rứt khó chịu, cứ bùng lên như ngọn lửa mỗi lần hắn nhìn Julia, đều biến mất.

Khoảnh khắc này đây, tâm trí hắn, kì lạ thay, lại rất tĩnh lặng.

Một lúc sau, hắn đi ra khỏi phòng và cất tiếng gọi Lloyd đang đứng ở cửa.

"Lloyd."

"Vâng, thưa Ngài."

Trong lúc đi dọc hành lang, khuôn mặt hắn lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày.

"Xử lý đám người hầu ở dưới tầng hầm đi."

"Vâng."

Ngay lập tức hiểu ý của Fernan, Lloyd im lặng cúi đầu và biến mất.

Julia đã nói với hắn là sẽ không làm gì hết, nhưng hắn ngay từ đầu đã không có ý định nghe theo lời của nàng.

Đến một con thú cũng sẽ phải trả giá nếu dám cắn lại chủ nhân của mình.

Bị nhốt trong phòng đọc sách suốt một đêm, đến sáng hôm sau Julia mới được tìm thấy. Melissa, trở lại từ dịp nghỉ, là người đã đi tìm nàng.

Nếu không có Melissa, sẽ không có một ai tìm kiếm Julia.

Fernan, theo lời của Melissa, đã bắt giữ tất cả những người hầu, không chỉ những ai trực tiếp gây ra sự việc này, mà cả những người thường xuyên bắt nạt và coi thường Julia.

Dù vậy, có gì đó vẫn còn khá mơ hồ mà hắn không thể nào lý giải được.

"Ngài thật sự không biết tại sao người hầu lại làm vậy với tôi sao?”

Giọng nói của Julia vang lên bên tai hắn. Giống như có thứ gì đó đang giữ hắn lại, ngực hắn trở nên nặng trĩu.

Fernan cau mày. Hắn không biết phải làm sao với chính bản thân mình nữa.